tieuduocthe

Tiểu Dược Thê - Chương 3

02:38:00 Nàng Xám 0 Comments





Chương 3
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Núi Thương và núi Đào chỉ cách nhau một con sông Thương Cung, chẳng hề xa, đi hơn nửa canh giờ liền đến ngôi nhà mà Ân tổ phụ để lại cho A Ân. Đối với ngôi nhà này A Ân không hề xa lạ, lúc tổ phụ còn sống trên đời, thường xuyên mang nàng tới nơi này.
Nhà này cũng không phải là ngôi nhà tầm thường, đây chính là một khu đất quý mà Ân tổ phụ phí một phen công sức mới tìm được.
Khắc hạt khắc hạt, làm sao có thể không có hạt?
Người đương thời phần lớn dùng hạt đào và hạt hạnh để điêu khắc, từ trên cây hái quả đạo và quả hạnh tươi mới xuống, sau đó bỏ thịt quả đi chỉ lấy hạt, rồi đem đến chỗ râm mát phơi khô tự nhiên, chờ chúng biến thành hạt cũ mới có thể bắt đầu điêu khắc.
Ngôi nhà này, tổ phụ Ân gia đặt tên là Nhà Hạt.
.
Hơn nửa tháng A Ân không tới, trong phòng sinh ra không ít tro bụi. Nàng cầm lấy cái chổ ngoài phòng bắt đầu quét dọn, Khương Tuyền vội vàng nói: "Tỷ tỷ, để ta làm." A Ân ngăn nàng lại, nói: "Không, để ta, ta cần muội làm chuyện khác."
Khương Tuyền nói: "Chỉ chờ tỷ tỷ sai bảo."
A Ân nói: "Đại phu mà mẫu thân tìm hẳn là sắp đến, lấy thói quen thường ngày của mẫu thân, nhất định là sẽ mời Trương đại phu ở hẻm Đông Liễu. Y thuật của Trương đại phu bình bình, là người ham ăn biếng làm. Ông ta đi thật xa tới nơi này, tất yếu đi ngang qua chỗ mộ hoang, muội đi đến đó chờ ông ấy, rồi tùy tiện đuổi ổng ta đi."
"Vâng."
Chờ Khương Tuyền đi khỏi rồi, A Ân một bên thì quét nhà một bên thì bắt đầu suy nghĩ phải làm sao mượn dùng tay nghề mà tổ phụ truyền cho để kiếm được một chút nhỏ nhoi cho bản thân. Cứ việc Cung thành chỉ là một cái thành nhỏ ở Tuy châu, nhưng bởi vì nơi đây sản xuất ra nhiều quả đào nên đưa tới rất nhiều thương nhân, thậm chí đôi khi còn có quan lại quyền quý đi đến nơi này, tất cả chỉ vì để chọn được hạt tốt.
A Ân biết rõ, ban đầu điêu khắc hạt chỉ là một món tay nghề phức tạp, không hề được mọi người thưởng thức, mãi đến về sau thay đổi triều đại, tiên hoàng bởi vì cực yêu khắc hạt, nên khiến cho khắc hạt ở dân gian dần dần thịnh hành, nhân tài trong giới khắc hạt này bắt đầu tầng tầng lớp lớp. Năm trước tân đế lên ngôi, vị đế này si mê khắc hạt còn hơn cả tiên hoàng, bốn phía vơ vét những hạt điêu khắc quý báu nhất, làm cho nhiều kỹ giả khắc hạt phất nhanh chỉ trong vòng một đêm. Tổ phụ nàng từng cảm khái qua, bây giờ là thái bình thịnh thế, cũng càng là thịnh thế của kỹ giã khắc hạt.
Lúc Khương Tuyền trở về, A Ân đã quét nhà xong, trong tay còn nhiều ra một cái xẻng đồng.
Nàng nói: "Ta đi lấy chút đồ, muội ở lại trong nhà, " nói xong, lại không quá yên tâm, dặn dò: "Cho dù là gặp người nào cũng không thể mở cửa."
Khương Tuyền không khỏi cười nói: "Biết rồi mà, muội muội sẽ cẩn thận."
.
Phía tây nhà này, ước chừng cách khoảng năm dặm, có trồng một cây hạnh.
Cây này là trước đây A Ân tự mình trồng xuống, bây giờ đã qua hai mươi năm, cây hạnh đã cao vút che trời, hoa hạnh ngát hương. A Ân vây quanh cây hạnh đi một vòng, chợt nàng ngồi xổm xuống, dùng xẻng đồng đào một cái, bất quá trong khoảnh khắc, đã đào ra một đống bùn đất.
Một cái hộp sắt loang lổ gỉ sét dần dần lộ ra ngoài.
Một xẻng một đào, động tác của nàng lưu loát như nước chảy, hộp sắt thuận lợi đến tay A Ân.
Nàng cạy mở ra nắp sắt, bên trong nằm ngay ngắn một thỏi bạc. Nhìn thấy thỏi bạc trắng này, trái tim bé nhỏ của A Ân nhảy thình thịch lên, trong lòng có một loại vui sướng rất tự nhiên nảy sinh. Thỏi bạc trắng này là từ khi nàng biết chuyện liền bắt đầu tích góp từng tí một, từ ngày này qua ngày khác, từ năm nọ sang năm kia. Mới trước đây nàng mất sáu năm trời, mới để dành được một lượng bạc, sau đó bị mẫu thân phát hiện, trực tiếp lấy sung công, nàng ủ rũ mất mấy ngày, sau đó nàng liền nghĩ ra một phương pháp khác --- giấu ở trong lòng đất.
May mà có tổ phụ che dấu, nên những năm gần đây nàng mới giấu được thuận lợi như thế.
A Ân hết sờ bên phải rồi mò bên trái, trong lòng trong óc nhộn nhạo như là những gợn sóng ở hồ Hàm Quang trong Cung thành, hết một vòng lại một vòng, không ngừng lay động.
Sau khi ý thức được cha mẹ không thể dựa vào, thỏi bạc trước mắt càng thêm mê người, bạc đã ở trong lòng nàng bay lên vị trí thứ hai, vị trí thứ nhất tự nhiên là khắc hạt. Món tay nghề khắc hạt này của tổ phụ, từ năm nàng tám tuổi liền bắt đầu học, ngay cả tổ phụ bình thường ít có khen ai cũng đều phải khen nàng có thiên phú dị bẩm, xuống dao vừa chuẩn lại vừa mạnh.
Mới đầu nàng chỉ là học chơi, sau lại càng học càng phát ra yêu thích, chỉ thấy giữa một tấc thước này, có cả một thế giới vô biên.
A Ân ước lượng bạc, thỏi bạc này hẳn là có thể đổi được năm lượng bạc, nhiêu đó cũng đầy đủ để nàng làm không ít chuyện. Nàng cất bạc vào vạt áo, đem bùn đất lúc nãy đào ra lấp lại, nàng đang định trở về thì thình lình có một tiếng rên ngâm nho nhỏ vang lên.
A Ân ngừng lại bước chân.
Nàng ngẩng đầu nhìn phía chân trời, sắc trời đã ám, giờ này khắc này xuất hiện ở núi Thương, còn phát ra tiếng rên đau đớn như vậy, phỏng chừng là một cái phiền toái.
Trước mắt nàng không thể chọc phiền toái vào người, thế nên lập tức ra vẻ không nghe được, nâng bước đi trước.
Ai biết vừa mới bước một bước, nơi sống lưng nhất thời lại bò lên một tia lạnh lẽo, trong phút chốc, A Ân cảm thấy bản thân giống như bị một con rắn độc nhìn chòng chọc. Một tiếng "Đinh đương" vang lên, theo đó là một chiếc nhẫn bạch ngọc lóng lánh thông thấu rơi đến bên chân A Ân.
"Mang ta đi khỏi nơi này."
Tiếng nói phá lệ trầm thấp, mang một tia kiềm nén.
Ánh mắt A Ân chạm đến chiếc nhẫn bạch ngọn trên đất, nàng không hiểu ngọc, nhưng cũng biết đây là bạch ngọc cực kỳ thượng hạng.
"Nó có thể đổi được mười thỏi vàng ròng."
Lời này vừa ra, lỗ tai A Ân hơi hơi đỏ.
Người này cực kỳ vô lễ! Cư nhiên không rên một tiếng đem sự cuồng nhiệt của nàng đối với bạc trắng nhìn xem mấy lần! Nàng đang muốn ra tiếng phản bác, lại bỗng nhiên sửng sốt. Trên nhẫn ngọc có một vết máu, mùi máu tanh bay vào mũi cũng càng bắt đầu nồng hơn.
... Đây không phải là người mà nàng có thể đắc tội.
Nàng không tiếng động nhặt nhẫn lên, hỏi: "Vừa rồi quý nhân có thấy rõ mặt của ta không?"
"Không."
A Ân lại nhìn sắc trời, rừng núi Thương cây cối rậm rạp, cộng thêm sắc trời hôn ám, đích xác không nhất định có thể thấy được mặt nàng. Nàng nói: "Tay của quý nhân có thể động chứ?"
"Có thể."
Giọng nói càng thêm trầm thấp, kèm theo một tia không chịu nỗi.
A Ân lui về phía sau mấy bước, ném một chiếc khăn tay tới, nói: "Còn xin quý nhân lấy khăn che mắt, ta mới mang quý nhân rời đi." Ẩn ý, chính là ngươi không che mắt, ta liền một mình rời đi.
Phía sau trầm mặc rất lâu, nửa buổi mới có tiếng vải vóc sột soạt vang lên.
"Mang ta đi."
Lúc này A Ân mới yên tâm xoay người, nàng vẫn như cũ cụp mắt xuống không nhìn mặt người kia, mà chỉ nhìn thấy quần áo mang theo vết máu của hắn. Người này mặc áo bào gấm Tô Châu cổ tròn màu xanh, bên trên thêu hoa văn kỳ lân, vừa nhìn chất vải liền biết món đồ này giá trị xa xỉ, dám mặc hoa văn kỳ lân, quả nhiên là một quý nhân.
Nàng phán đoán không sai.
Quý nhân có thân phận cao quý như vậy, nàng không nên dính dáng đến.
Khí lực của A Ân lớn, nên dễ như trở bàn tay nâng Thẩm Trường Đường dậy, nửa người hắn đều bám vào trên người nàng. Nàng phát hiện hắn bị thương rất nặng, nửa người trên gần như bị máu tươi ướt đẫm, thế mà vừa rồi hắn lại vẫn có thể bảo trì thần trí nói chuyện với nàng, còn có thể thắt khăn lên mặt, đúng là người tầm thường không thể sánh bằng.
"Quý nhân muốn đi đâu?"
Thẩm Trường Đường chậm chạp không trả lời.
Trong lòng A Ân thì nghĩ là đi nơi nào càng cách Nhà Hạt ra càng tốt, miễn phải làm hại đến A Tuyền, vì thế nàng tức thì đỡ hắn đi về phía tây. Thân thể của người đàn ông này rất nặng, dưới sự che dấu của mùi máu, còn có một cổ mùi đặc biệt, không phải là mùi xông hương, cũng không phải là bất kỳ một thứ mùi nào, A Ân nói không nên lời, chỉ cảm thấy như là đã từng nhận biết.
Thân thể hắn càng lúc càng nóng, cách một lớp áo xuân hơi mỏng, A Ân cũng có thể cảm giác đến cơ thể nóng bỏng của hắn.
Nàng dừng lại, rút một tay ra đưa về phía cái trán của hắn.
Còn chưa đụng, một cái tay nóng bỏng như bàn ủi đã gắt gao bóp chặt cổ tay nàng.
"Chưa chết."
Tiếng nói cực lạnh.
A Ân hỏi: "Quý nhân muốn đi chỗ nào?"
Sức của bàn tay to đang bóp lấy cổ tay nàng càng lúc càng lớn, tựa như muốn bóp nát tay nàng ra vậy, làm cho nàng không khỏi giương mắt lên nhìn về mặt hắn. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền dọa cho tim gan của A Ân run lên.
Trán, gò má, cằm của hắn đều toát ra từng cọng từng cọng gân xanh, giống như là những con trùng xanh đang mấp máy.
"Ngươi..."
Giờ khắc này hai người cách được quá gần, A Ân vừa mở miệng, hơi thở liền phun hết lên mặt hắn. Cổ tay nàng bị hung hăng lôi kéo, bờ eo nàng bị sít sao bóp chặt, tùy theo mà tới là đôi môi mỏng hiếp đáp áp lên.
Không một chút phòng bị nào, đây là một cái lưỡi thô bạo, nó dốc hết tất cả khả năng mà ở trong miệng nàng vơ vét.
Sức mạnh của nàng không thể dùng được, nàng như một vũng bùn nhão mặc hắn nhào nặn.
.
Rất lâu, sức lực của A Ân mới khôi phục lại.
Nàng đang định dùng một dao bổ tới, thì người đàn ông mới nãy còn khí thế vô cùng kia cư nhiên thẳng thừng té xỉu, xụi lơ ở trên người nàng. A Ân cực cáu, cực tức, cực nộ! Tuy nói nàng không trông cậy vào chuyện lấy chồng, nhưng cũng không phải tùy tiện bị người khác hôn.
Đồ háo sắc! Đồ dê xồm! Đồ lưu manh!
A Ân dùng chân phải hung hăng giẫm lên bắp chân của hắn mấy giẫm mới tiêu chút tức trong lòng.
"Hầu gia!"
"Hầu gia!"
...
Nơi xa truyền tới tiếng hô hoán làm cho A Ân giật nảy mình, nhìn dấu chân rõ rệt trên cái quần trắng như tuyết của hắn, A Ân có chút chột dạ trong lòng, nàng nhanh chóng tháo cái khăn trên mắt hắn, rồi xoa xoa ống quần. Tiếc là vừa rồi nàng giẫm quá dùng sức, nên dấu chân chỉ có thể xóa đi hơn một nửa.
Mắt thấy tiếng kêu càng ngày càng gần, A Ân nghiến răng, đem cái nhẫn bạch ngọc nhét lại vào người hắn, sau đó vội vàng xách váy chạy đi.
~ Hết chương 4 ~
Ehehe, nam chính đã xuất trướng.

You Might Also Like

0 nhận xét: