ngu tinh

Ngu Tình - Chương 13

07:45:00 Nàng Xám 0 Comments




Chương 13
Chuyển ngữ: Grey Phan
***


Một phen nói lộ hết cay nghiệt ra ngoài như vậy, ngay cả Chu di nương cũng nhịn không được lườm nàng một cái.
Kỳ thật trong lòng của Lý Tuyền Nhi cũng là ngộp một hơi. Đã đến cái lúc này rồi, thế mà Trầm nhị thiếu lại không thèm đề cập một chút nào với Lý phu nhân về chuyện tỷ muội cùng gả, thậm chí vừa rồi nàng mở miệng nói, hắn còn trừng nàng một cái... Thế nên nàng cuối cùng nhịn không được lập tức làm khó, ngôn ngữ không tránh khỏi chanh chua chói tai.
Tuy Lý phu nhân luôn luôn đối đãi khoan hậu với thứ xuất tam tiểu thư trong phủ, nhưng mà việc này có quan hệ đến đại sự chung thân của con gái mình, thì làm sao có thể không có chút bất công chứ? Lập tức trong lòng bà rất không vui, cao giọng nói: "Tuyền Nhi, ngươi đang nói cái gì! Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ nhị tỷ của ngươi xảy ra chuyện hay sao?"
Tuy rằng Lý phu nhân hiếm thấy nổi giận lên, nhưng Lý Tuyền Nhi lại không có chút nào lui nhường, vẫn cất cao giọng nói như cũ: "Tuyền Nhi chẳng qua là nói ra sự thật mà mọi người đều biết rõ trong lòng thôi. Vị Trử tư mã kia luôn luôn không hòa thuận với nhị tỷ, lúc này nhược điểm của nhị tỷ lại còn rơi vào trong tay hắn, sao hắn có thể không lấy đó làm văn chương? Hiện giờ, tự nhiên là phải giải quyết việc cấp bách trước mắt, giữ gìn thể diện cho hai nhà Lý Trầm mới đúng!"
Nói xong, nàng đem ánh mắt liếc về hướng Trầm Như Bách, lại thấy hắn vẫn như cũ không thèm nhúc nhích tí nào, nàng không nhịn được khổ tức ở trong lòng, đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì chứ? Đến lúc này rồi vì sao không nói một lời?
Ngay tại lúc này, gia đinh gác cửa đến bẩm báo, đại phu nhân Trầm gia tự mình tới phủ.
Tuổi của Trầm Kiều thị so với Lý phu nhân hơi nhỏ hơn một chút. Tuy rằng Trầm gia từng một lần rơi vào khốn đốn, nhưng bà vốn xuất thân từ quan lại thế gia, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp lớn lên, mọi thứ đều coi trọng cái tinh xảo, thành ra cũng đem khí chất cả người treo ở tít chân trời không lây dính nửa phần bụi bặm.
Vốn dĩ trong lòng bà rất xem thường thương hộ như Lý gia, tưởng tượng đến cảnh người sắp thành con dâu lại là kẻ ngây dại không thể dùng, thì sự phiền muộn trong lòng càng thêm không thể chịu được nữa, nghĩ đến sau này về kinh, thi hội trà xã trong phủ viện hậu trạch nhất định là không thể không có, con dâu mà người khác mang đều là tiểu thư khuê các khí như lan tâm như huệ, còn mình thì lại dẫn một đứa ngốc tới để mất mặt xấu hổ, nghĩ đến đây nhất thời bà lo âu suốt đêm khó mà ngủ được.
Bất quá Trầm gia luôn là do đứa con trai thứ hai định đoạt. Nó lại luôn luôn là đứa không nghe lời mẫu thân, nên cho dù có lo âu đi nữa cũng phải ráng tự nhẫn nại, dù sao Trầm gia muốn phục hưng thì còn phải dựa vào kỹ thuật đóng thuyền thần kỳ của Lý gia.
Thế nhưng hôm qua, con trai bà lại đột nhiên sửa miệng, nói với bà rằng muốn đem tam tiểu thư thứ xuất của nhà họ Lý kia cùng nghênh cưới vào phủ, còn muốn bà tự mình đến cửa hướng Lý phu nhân cầu hôn. Trầm Kiều thị xoi mói xuất thân hèn mọn kia của Lý Tuyền Nhi rất nhiều, nhưng trong lòng cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu như đúng như con trai nói, Lý Tuyền Nhi kia đã cầm chắc kỹ thuật bí mật không truyền của Lý gia, thì cho dù là xuất thân không đủ cao quý đi nữa, cũng đủ để lấy cái phong thưởng cáo mệnh (*) ở chỗ Hoàng đế. Sau này dắt nó ra ngoài giao thiệp, cũng xem như không quá mức xấu mặt.
(*) cáo mệnh: một tước phong dành cho phụ nữ (thường là mẹ, vợ của quan chức thời phong kiến, cáo mệnh cũng chia làm các phẩm cấp khác nhau, phẩm cấp cao ngang hoặc hơn phi tần công chúa thì khi gặp được cũng ko cần hành lễ.)
Lại nói, sau này chờ Trầm gia phục hưng rồi, tới lúc đó cũng không cần dùng tới kỳ kỹ của Lý gia, con trai lại tìm người khác đẹp đôi, kêu một đứa con dâu là thứ xuất nhường lại xuống làm thiếp cũng xem như có tình có lý, phủ trạch hàng xóm bên cạnh cũng không thể nói được nửa câu nhàn thoại!
Nghĩ như vậy, sương mù khói ảnh trong lòng Trầm Kiều thị cuối cùng tán đi hết, theo sau dựa theo lời dặn dò của con trai, đi tới Lý phủ cầu hôn.
Đâu nghĩ tới bà vừa vào cửa liền nhìn thấy người nhà họ Lý đang rút kiếm giương cung, Lý lão phu nhân khẩn trương banh da mặt, chờ đến khi thấy bà vào mới miễn cưỡng cười cười. Nhưng mà đến lúc bà thử mở miệng hướng Lý phu nhân cầu hôn thì, mặt của Lý lão phu nhân lại banh thành mặt trống làm bằng da trâu a.
"Xem tới, đây cũng không phải là tam tiểu thư trong phủ của chúng ta đơn phương tình nguyện, mà là đã sớm thương nghị xong xuôi với nhà họ Trầm các ngươi! Đã là hai phía đều thích nhau, ta làm đại phu nhân sao có thể ngăn trở? Bằng không lại khiến người ngoại hiểu lầm ta đây cay nghiệt với con cái do thiếp thất sinh ra." Đến nước này rồi, Lý phu nhân vẫn luôn mơ hồ hồ đồ xem như khó được sáng mắt ra, nghĩ đến lần trước Chu di nương nhắc tới chuyện cùng gả, thì ra đã sớm có âm mưu. Lúc này trong lòng nhất thời tức điên!
Đều nói gặp ấm lạnh mới biết chân tình, không nghĩ đến nhị nữ nhi vừa bệnh như vậy, trong phủ lại lần lượt hiện ra nguyên hình, đã vậy còn là khẩn cấp vội vã đến như vậy...
Dưới cơn khí nộ công tâm, Lý phu nhân nói chuyện cũng kiên cường lên: "Chẳng qua Trầm gia các ngươi như thế, rõ ràng là ghét bỏ nhị cô nương ngoài ý muốn thành đứa ngốc của nhà ta. Nhưng mà Lý gia chúng ta không có cầm hôn ước lúc trước để hiếp bức Trầm gia các ngươi giữ lời thành thân. Đã như thế, hôn ước lúc trước liền xem như không có, Trầm gia các ngươi có tình có nghĩa, mọi mặt chu đáo, nhị cô nương của ta không có phúc trạch lớn như vậy để mà chịu nỗi, Lý gia chúng ta không thiếu tiền, liền tính Nhược Ngu vẫn không lấy chồng, Lý gia ta vẫn nuôi nổi một cái cô nương!"
Nói xong, Lý lão phu nhân đứng lên: "Thiệp từ hôn, ngày mai tự nhiên sẽ đưa đến Trầm phủ. Về phần chuyện chung thân của Trầm gia các ngươi cùng tam tiểu thư. Xin mời Trầm phu nhân cùng Chu di nượng tự trao đổi với nhau đi, Trầm nhị thiếu và tam tiểu thư đều là người có chủ kiến, Chu di nương có năng lực tất nhiên sẽ làm được chu đáo, còn Lý Vương thị ta nhưng mà không làm chủ được cho các ngươi!"
Nói xong liền dẫn nha hoàn bà tử nổi giận đùng đùng rời khỏi đại sảnh.
Chu di nương bị lời nói của Lý lão phu nhân chèn ép được trận trận căng hết cả da mặt ra, lại là có chút vô cùng xấu hổ. Trong lòng Lý Tuyền Nhi cũng rất là chán nản, thì ra Trầm Như Bách đã sớm có quyết định, kêu Trầm Kiều thị ra mặt cầu hôn, đây thật sự là cách làm tốt nhất, lời nói do Trầm Kiều thị mở miệng ra, tự nhiên là càng thêm danh chính ngôn thuận.
Tiếc là bản thân nhất thời nóng nảy quá, lại còn nói lời cay nghiệt, nên khiến cho người luôn dễ tính như Lý lão phu nhân lên cơn, dẫn đến cục diện này trong nhất thời không tốt hòa giải.
Nàng lập tức hổ thẹn nhìn về phía Trầm nhị thiếu, chỉ thấy hắn rét lạnh vứt cho mình một cái ánh mắt, sau đó lại rủ mắt xuống, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Còn bên phía Trầm Kiều thị thì, oán khí trong lòng càng là xông thẳng lên trời. Bà luôn luôn tự nhận là cao hơn đại phu nhân Lý gia một đẳng cấp, lần này tự mình tới phủ thật sự là hạ mình rơi tôn quý, không nghĩ tới lại bị đối phương châm chọc chế giễu một phẹn, đã vậy còn hủy hôn ước, đem bà ném cho một cái di nương trao đổi hôn sự của con trai...
Lý gia bọn họ là một cái thương hộ, xem như không có gia giáo cũng được đi, nhưng Lý phu nhân bà ta dù gì cũng là một nữ tử xuất thân từ thư hương dòng dõi, thế nào mà cũng như vậy không biết lễ nghi, thô lỗ đến thế! Lúc này Trầm Kiều thị nhìn về phía Lý Tuyền Nhi đang đầy mặt lúng túng kia thì nhìn kiểu nào cũng ngàn vạn lần không thuận mắt.
Con bé này mặt mày tuy rằng thanh tú, nhưng lại hiện ra một bộ dáng vẻ không phóng khoáng chút nào, đến khi có chuyện thì không tự nhiên thanh thản bằng nhị tiểu thư Lý gia lúc chưa bị ngốc, đã vậy nó còn kết xuống tư tình với nhị tỷ phu tương lai của mình, còn âm thầm to bụng nữa, thấy rõ là đứa không an phận! Chờ đến khi Trầm gia đứng vững gót chân ở triều đình, nhất định phải kêu con trai sớm bỏ con hồ ly tinh này!
Trong nhất thời, ai cũng đều có tâm sự, Trầm Kiều thị tẻ ngắt nói với Chu di nương mười ngày sau hôn lễ vẫn như cũ, tình tiết cụ thể, có thể tìm quản gia Trầm phủ trao đổi, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Thiệp từ hôn của Lý gia không chờ đến trời tối đã đưa đến trong phủ Trầm gia.
Cơn giận của Trầm Kiều thị còn sót lại chưa tiêu, bà nhướng đôi lông mày nhỏ nhắn nói với Trầm Như Bách: "Từ hôn cũng tốt, mấy người đàn bà dã man kia của Lý gia, cưới một cái thôi đã nuốt không nổi."
Trầm Như Bách lại trấn định tự nhiên nói: "Nhược Ngu chắc chắn ít ngày nữa sẽ vào phủ, mong rằng mẫu thân dặn bảo hạ nhân mười ngày nữa sau khi nghênh cưới Tuyền Nhi, còn cần chuẩn bị lại làm lễ lần nữa, đem Nhược Ngu đưa vào trong phủ."
Trầm Kiều thị kinh ngạc nhướng mày: "Con không thấy được hả? Thiệp từ hôn của Lý gia cũng đã đưa tới, làm sao còn có chuyện cưới Lý Nhược Ngu kia vào cửa chứ? Lại nói con bé đó là một đứa đần, con còn muốn cưới nó làm chi?!"
Trầm Như Bách không trả lời, chỉ nói ngắn gọn: "Mẫu thân không cần hỏi nhiều, chiếu theo lời con dặn để làm là được, nếu như không cưới được Nhược Ngu... Con nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên... Mong mẫu thân thành toàn chút nhớ nhung này của con!"
Hắn vốn là không muốn cùng Lý gia xé rách mặt, nhưng mà Lý Tuyền Nhi kia trong nhất thời kích động, đem hết kế hoạch của hắn hủy hoại. Bất quá cũng không sao, cửa hàng của Lý gia bây giờ đều đã ở trong tay hắn, mấy tháng nay mưu đồ, hắn đã đem cửa hàng của Lý gia vét sạch sẽ, trên sổ sách chỉ lưu lại những khoản tiền nợ, chỉ cần hắn hơi có chút độc tác, ngưỡng cửa của Lý gia lập tức bị chủ nợ đổ được giọt nước không lọt.
Đến lúc đó, hắn sẽ khiến cho Lý phu nhân kia tự mình đi tới Trầm gia của hắn quỳ xuống, đem Nhược Ngu chắp tay dâng lên!
Nói đến cùng, đáng chết nhất vẫn là tên Trử Kính Phong kia, hắn ta thế nhưng cắm ngang một tay, đem toàn bộ kế hoạch của hắn làm hỏng. Ban đầu chỉ cho là Nhược Ngu đắc tội hắn ta, nhưng mà xem tình hình ngày đó, rõ ràng tên Trử Kính Phong này còn ngấp nghé sắc đẹp của Nhược Ngu. Vì những chuyện này nên bức hắn không thể không cầu Ngụy công công ra mặt, lấy bản vẽ đóng thuyền độc môn của Lý gia ra làm mồi, dẫn tên họ Trử kia mắc câu, tiến tới chuyện thả Nhược Ngu ra.
Nghĩ đến hẳn còn phải chờ chút thời gian, mới có thể đem thân thể mềm mại luôn khiến hắn bận tâm cả ngày lẫn đêm kia nhốt vào trong lòng mà mặc sức hưởng thụ, Trầm Như Bách chỉ cảm thấy bụng dưới lúc này dâng lên từng trận khô nóng khôn kể...
Một đêm này đại phu nhân Lý gia khó mà ngủ say. Đến ngày hôm sau, bà sai quản gia chuẩn bị lễ vật, tự mình ngồi xe ngựa lao tới Dịch quán cầu kiến Trử tư mã.
Khi thị vệ trên đường đến chỗ Trử tư mã bẩm báo Lý phu nhân cầu kiến, thì Trử Kính Phong vừa mới nhíu mày dỗ cô bé ngốc kia ăn được nửa cái bánh đậu hạt dẻ.
Trận bệnh này tới làm cho nàng càng thêm có vẻ yếu ớt, ngay cả rời giường cũng không muốn, chỉ ôm chăn mền dựa vào giường nhất định muốn được đút ăn mới chịu.
Nhược Ngu chỉ ăn nửa cái, nàng cảm thấy cái bánh này ngọt ngấy ngon cực kỳ, nên lập tức giơ nửa cái bánh còn thừa lại kia đẩy tới bờ môi mỏng của Trử Kính Phong.
Trử Kính Phong làm sao có thể ăn đồ thừa lại của nàng, thành ra hắn hơi hơi nghiêng người trốn tránh, đâu biết nàng lại không nghe theo không buông tha mà bò từ trong chăn ra, nàng chỉ mặc một cái yếm màu hồng cánh sen, bộ ngực đầy đặn của nàng đem cái yếm căng phồng nung núc, đôi cánh tay trắng như tuyết bóng loang loáng liền như thế thản nhiên lộ ra, khiến cho người ta hoảng thần đến nỗi không mở được mắt ra.
Thân thể Trử Kính Phong hơi hơi cứng đờ, trong lúc hắn hoảng thần thì lập tức bị con bé ngốc kia thực hiện được, nàng đem bánh đậu hạt dẻ dính nước miếng của nàng nhét vào trong miệng hắn. Mắt Trử Kính Phong hơi nheo lại, hắn vô ý thức nuốt xuống thứ ngọt ngấy trong miệng, đột nhiên hắn cảm thấy nữ tử còn đang vô tri lắc qua lắc lại trước mắt hắn, thật là giống như một món điểm tâm ngon miệng làm bằng gạo nếp được bọc giấy bên ngoài, chỉ cần chờ lột sạch sẽ thì hắn lập tức có thể ăn ngấu ăn nghiến...
Liền vào lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo Lý phu nhân tới thăm.
Vốn dựa theo thân phận của Trử Kính Phong, căn bản là sẽ không đi gặp Lý lão phu nhân này.
Lý gia tuy là có tiền, nhưng tới cùng cũng là một cái thương hộ, sao có thể đánh đồng với người quý vì Hoàng thân như Trử Kính Phong.
Nhưng có lẽ vừa rồi ăn nửa cái bánh quá mức mềm dẻo thơm ngon, nên tâm tình của Trử Kính Phong hiếm thấy sung sướng, vì thế hắn chịu bỏ ra mấy phần tình cảm và mặt mũi cho Lý lão phu nhân, thật sự gật đầu chịu tự mình đi gặp một lần.
Lần trước do cách vị Trử tư mã này khá xa, nên không có xem rõ diện mạo của hắn. Nhưng lần này cũng là bất đồng, tại lúc Lý lão phu nhân thấp thỏm bước vào phòng khách của Dịch quán, đứng cách mấy bước xa hơi hơi giương mắt nhìn vị Quỷ kiến sầu này, thì mới phát hiện ra khí tức lạnh lùng không rét mà run trên khóe mắt chân này của người nam nhân này, cái mặt mũi lạnh lùng kia phối hợp với mái đầu bạc quỷ dị đó, thật là khó mà làm cho người khác mọc ra được tâm tư thân cận.
Nhưng mà vì con gái của mình, thì cho dù là phán quan lệ quỷ trong điện Diêm La đi nữa bà cũng phải liều mạng cầu xin. Lý lão phu nhân nỗ lực tăng thêm can đảm, dồn ép ra chút tươi cười nói: "Đa tạ Trử tư mã có thể để cho dân phụ gặp mặt một lần, Liêu thành nơi thôn quê này thật sự là không có trân bảo gì lấy được ra tay, dân phụ đặc biệt sai cửa hàng nhà mình đưa đến hà thủ ô năm trăm năm tuổi cho đại nhân để bồi bổ thân thể."
Trử Kính Phong giương mắt nhìn lên, trong cái hộp quà nửa mở kia nằm một cây hà thủ ô hình người khá lớn, xem qua hình dạng và tỉ lệ đích xác là thượng phẩm...
"Lão phu nhân có lòng, bất quá đưa hà thủ ô này là có ý thầm trào phúng bổn tọa đầu đầy tóc bạc hay sao?" Hắn uống một hớp trà cỏ thơm, hàng mi dài dài cụp xuống, không nóng không lạnh hỏi một câu.
(hà thủ ô có công dụng đen tóc, chống rụng tóc.)
Bị Trử tư mã hỏi như vậy, Lý phu nhân nhất thời luống cuống chân tay lên. Hởn nửa đời người này của bà chưa bao giờ phải làm lụng vất vả qua nửa điểm tâm tư. Tướng công giỏi giang, nữ nhi thông minh lanh lợi, những cái trường hợp cần chuẩn bị để xã giao này làm sao cần bà tới ra mặt?
Hôm nay vì chuẩn bị lễ vật cho Trử tư mã, bà cũng đã vắt hết đầu óc, từng nghe qua vị Trử tư mã này ủng binh một phía, nghĩ đến là đã nhìn quen xa hoa. Bà cũng không biết hắn thích cái gì, nghĩ đến hắn đang tráng niên mà lại bạc đầu, thế nên bà liền chuẩn bị cực phẩm hà thủ ô mấy trăm năm này, kèm thêm còn chuẩn bị mấy cái khế đất của những cửa hàng tốt nhất ở Kinh thành cùng vạn lượng ngân phiếu, dùng để hối lộ Tư mã đại nhân.
Nhưng mà không nghĩ đến, bà còn chưa kịp mở miệng thay nhị cô nương cầu tình, liền bị Tư mã đại nhân không âm không dương xoi mói trước. Trong nhất thời bà cảm thấy cây hà thủ ô mà bà đưa tặng kia giống như mà cái bàn ủi phỏng tay vậy, làm cho người ta đứng ngồi không yên.
Lý phu nhân chỉ có thể liên thanh nói: "Dân... Dân phụ không có ý đó..."
~ Hết chương 13 ~

You Might Also Like

0 nhận xét: