tieuduocthe

Tiểu Dược Thê - Chương 13

00:08:00 Nàng Xám 0 Comments




Chương 13
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
A Ân nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ sao cũng nghĩ không thông vì cái gì mà vị Hầu gia kia cứ phải đem nhẫn ngọc đưa cho mình, thế là nàng dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Trước mắt mà nói, chuyện khiến nàng quan tâm còn có rất nhiều. Lúc A Ân về đến nhà, sắc trời còn sớm.
Nàng tháo nón che mặt ra, Khương Tuyền chào đón, rót cho nàng một ly nước ấm.
A Ân hỏi: "Lúc ta ra ngoài mẫu thân có tới đây không?"
Khương Tuyền cúi đầu, nói: "Không có, chỉ có nhị di nương tới đây. Nhị di nương cũng không có nhiều lời gì, chỉ nhìn nhìn vài lần liền đi." Trong lúc nói những lời này thì giọng của Khương Tuyền càng lúc càng nhỏ.
A Ân phát giác khác thường, hơi hơi hí mắt, nói: "A Tuyền, muội ngẩng đầu lên."
Khương Tuyền nhanh chóng ngẩng đầu, rồi lại lập tức cúi đầu.
A Ân thật lâu không nói gì, làm cho Khương Tuyền có chút sợ hãi. Nửa buổi, thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi của Khương Tuyền mới vang lên: "Thật ra đều do muội không đúng, lúc muội bưng trà cho nhị di nương và nhị cô nương thì không cẩn thận đánh nghiêng chén trà, vì vậy nhị di nương mới trừng phạt muội."
Nàng lại ngẩng đầu lên, toét ra một nụ cười: "Tỷ tỷ xem, nhìn qua cũng đối xứng với tỷ lắm chứ. Người khác vừa nhìn, liền biết chúng ta là tỷ muội tốt của nhau."
Thấy nàng tỏ ra dáng điệu tìm niềm vui trong đau khổ này, A Ân vươn tay khẽ vuốt gò má hơi sưng của nàng.
Khương Tuyền đè lại tay nàng, nói: "Tỷ tỷ đừng tức giận."
"Ta không có tức giận."
Khương Tuyền biết phàm là lúc một lời tỷ tỷ cũng không muốn nói, thì chính là lúc trong lòng đang cực tức, nàng sợ sẽ ầm ĩ ra chuyện, nên vội vàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng cùng nhị di nương bực bội. Nhị di nương là trưởng bối, dạy dỗ chúng ta là bình thường. Lần này thật sự là muội muội có sai trước."
A Ân buông tay nàng ra, xoay người ra khỏi phòng.
Khương Tuyền đang muốn đuổi theo, tiếng nói của A Ân đã truyền tới: "Đừng đi theo ta." Khương Tuyền nghe lời của A Ân nhất, lúc này cũng không dám đi cùng, chỉ có thể ở trong phòng lo lắng đến phát sốt. Ước chừng một khắc chung, nàng mới nhìn thấy A Ân trở về, trong tay còn nhiều ra quả trứng gà.
A Ân bọc trứng vào một lớp vải bông, một bên xoa xoa mặt của Khương Tuyền một bên nói: "Trước kia ta nghĩ đều là người một nhà, phải hòa hòa khí khí giống như lời mẫu thân nói, lẫn nhau bao dung nhường nhịn, cho dù là chuyện gì cũng chỉ cần nhịn một chút thì gió êm sóng lặng, lui một bước thì trời càng cao lồng lộng, biển càng rộng mênh mông. Nhưng mà hiện tại cảm thấy mẫu thân nói sai rồi, có chút chuyện có thể nhịn, cũng có chút chuyện không thể nhịn, càng nhịn thì càng để cho người khác giẫm ở trên đầu mình."
A Tuyền làm như muốn nói gì đó.
A Ân khe khẽ mỉm cười: "Ta biết muội muốn nói gì, muội không cần lo lắng, ta sẽ không làm việc theo cảm tính. Hôm nay muội muội sớm nghỉ ngơi chút đi, ngày mai theo ta đi thỉnh an cha mẹ."
.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, Khương Tuyền nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, thủy chung khó mà đi vào giấc ngủ. Các một tầng rèm mỏng, nàng ẩn ước có thể thấy bóng dáng của tỷ tỷ, dưới ánh đèn lung lay, bóng dáng của nàng tuy rằng gầy yếu nhưng lại làm cho người ta an tâm đến thế.
Trong màn đêm yên tĩnh này, tiếng lưỡi dao cọ vào hạt đào cực kỳ nhỏ bé, lại tựa như nhạc khúc quen thuộc mà êm tai.
.
Nàng nghĩ đến năm ngày trước, tỷ tỷ kêu nàng đi trấn Hạt Điêu. Nàng vừa đến khách sạn liền gặp được Phạm Hảo Hạch. Phạm Hảo Hạch nhìn thấy nàng, kích động khó mà kềm chế được, qua một lúc hắn mới tỉnh táo lại, sau đó một năm một mười nói cho nàng kỳ ngộ mấy ngày hôm nay.
Thì ra sau khi A Ân đấu hạt với Lạc Kiều ở trấn Hạt Điêu xong thì chỉ qua một đêm đã thành danh, người muốn đến nhìn hạt điêu của A Ân nối liền không dứt. Nhất là tuyệt kỹ sáu dao lúc A Ân khắn La Hán đầu tiên, người đương trường lúc đó nhìn qua xong ra bên ngoài truyền, càng truyền càng thêm vô cùng kì diệu.
Ngày hôm sau khách tới khách sạn như nước chảy, bọn họ đều chặn ở dưới lầu chờ A Ân hiện thân, nhưng mà không nghĩ đến chỉ ngắn ngủi một đêm, vị cô nương có tuyệt kỹ sáu dao kia thế nhưng không thấy. Tại lúc mọi người thất vọng, Phạm Hảo Hạch liền đứng dậy, nói là có thể giúp đỡ truyền lời, nhất thời người đến sạp hàng của Phạm Hảo Hạch nhiều lên, liên quan đem việc buôn bán hạt điêu của Phạm Hảo Hạch tốt lên không ít.
Người tìm tới Phạm Hảo Hạch, đều là vì hỏi tin tức của A Ân, trong đó không thiếu người muốn nghe ngóng lai lịch của A Ân, Phạm Hảo Hạch cũng là mơ mơ hồ hồ chuyện này, nên tự nhiên không nói ra tin tức gì. Cũng có người tới tìm A Ân vì khắc hạt, khai ra giá tiền khiến cho tim gan của Phạm Hảo Hạch đều nhảy thình thịch mất một hồi.
Nhưng mà, mấy ngày trôi qua, A Ân còn chưa có hiện thân, vẫn chỉ là mình Phạm Hảo Hạch truyền lời, thế là mọi người bắt đầu không nhịn được nghi ngờ Phạm Hảo Hạch.
Cho nên trong lòng Phạm Hảo Hạch gấp muốn chết, vừa thấy Khương Tuyền liền kích động đến nỗi nói không ra lời.
Phạm Hảo Hạch giao cho nàng một cái phong thư, nàng quét mắt nhìn, vừa thấy tức thì có chút chấn kinh, nàng trao đổi một cái ánh mắt với Phạm Hảo Hạch, mãi đến khi hắn nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu là thật xong, nàng mới nuốt ngụm nước bọt, nhìn phải nhìn trái, cẩn thận mà đem phong thư giấu kỹ, bay nhanh chạy về nhà.
Vừa trở về nhà, nàng lập tức đem phong thư giao cho tỷ tỷ, qua lâu như vậy rồi, mà trái tim của nàng vẫn còn cuồng nhảy không ngừng, trong mắt tràn đầy mong đợi cùng hưng phấn.
"Thật nhiều tiền, vừa rồi ta tính sơ sơ qua, mỗi một đơn hàng trong đó ít nhất đều là năm lượng bạc, đã vậy còn có tới hai mươi đơn!" Nếu như tỷ tỷ tiếp nhận thì tương lai mười năm nữa của các nàng đều không cần sầu chuyện kiếm sống!
Nàng thấy được một cái tiền đồ như gấm!
.
Tiếng ho khẽ của A Ân đem suy nghĩ đang bay xa ra ngoài của Khương Tuyền kéo về, nàng khoác áo đứng dậy, lấy trong rương ra một cái áo choàng mỏng phủ thêm cho A Ân. Nàng nói: "Tỷ tỷ, hay là đi nghỉ ngơi sớm chút đi?"
Trong lúc nói chuyện, nàng nhìn về mặt bàn.
Trên hạt đào rất nhỏ cư nhiên đã khắc được bốn con dơi, con dơi thứ năm chỉ còn thiếu nửa thân thể.
Khương Tuyền biết.
Từ ngày đó nàng đi trấn Hạt Điêu về xong, tỷ tỷ liền bắt đầu điêu khắc hạt điêu ngũ phúc hòa hợp, đến nay đã được năm ngày, tỷ tỷ tinh điêu tế trác (điêu khắc tinh xảo mài giũa tỉ mỉ), đã tốt còn muốn tốt hơn, không biết đã phí bao nhiêu cái hạt đào. Kỳ quái nhất là hết lần này đến lần khác đều ở trên thân con dơi thứ năm ra chuyện.
(Con dơi, tiếng trung là "biên bức" vì chữ bức /fú/ đồng âm đọc với chữ phúc /fú/. Nên ở TQ, con dơi là biểu tượng của chữ Phúc. Ngũ phúc bao gồm: Trường thọ, phú quý, an khang, hảo đức, thiện chung. Ngũ phúc hòa hợp sẽ có 5 con dơi tụ cùng nhau, mỗi con dơi tượng trưng cho 1 loại phúc.)
A Ân nói: "Lại qua nửa canh giờ là được rồi."
Khương Tuyền thấy trà đã nguội lạnh, nên đi rót một chén khác, sau đó thở dài: "Tỷ tỷ thật sự muốn gả đi Tạ gia sao?"
A Ân đặt cái giũa xuống, thong thả nhấp một hớp trà, cười nói: "Còn có một tháng lận."
Khương Tuyền thấy thế, liền hiểu được trong lòng A Ân có biện pháp, nên cũng dần dần yên tâm xuống dưới. Trước khi rơi vào giấc ngủ, trong đầu nàng lờ mờ nhớ đến ngày đó sau khi tỷ tỷ xem thư xong, ngay trong đêm liền lén lút chạy đi trấn Hạt Điêu, khi trở về thì mặt đầy hớn hở, nói rằng: Trời cũng giúp ta.
.
A Ân ngáp một cái, tiếp tục điêu khắc nửa thân thể còn lại của con dơn thứ năm.
Về phần tràng hạt mười tám vị La Hán mà nàng hiến cho Hầu gia, chính là những hạt điêu mấy năm trước nàng làm, thời gian của nàng cấp bách, tự nhiên không thể lãng phí ở trên người của vị Hầu gia kia, nàng mất thời gian năm ngày, mới nghĩ ra được phương pháp điêu khắc con dơi như thế này.
Phương pháp như vậy rất là khéo, một khi chỗ con dơi xuất hiện vết nứt, thì người có thể tu bổ được lại nó cho giống hệt bốn con dơi kia, chỉ có một mình nàng.
.
Lúc trà hơi nguội đi, A Ân đã đem hạt điêu đánh bóng xong xuôi.
Nàng cẩn thận cất vào trong hộp gấm, lau lau đi mồ hôi trên trán. Sắc trời bên ngoài gần sáng, đã hiện ra ánh sáng nhạt. Nàng thở ra một hơi thật dài, sau khi múc nước rửa mặt thì Khương Tuyền cũng dậy.
"Đêm qua tỷ tỷ có chợp mắt không đó?"
A Ân sảng khoái tinh thần mà nói: "Có, ngủ một hồi, bây giờ cực kỳ có tinh thần. A Tuyền muội cũng nhanh chút rửa mặt đi, chờ lát nữa đi gặp cha mẹ thỉnh an."
Khương Tuyền cao hứng nói: "Tỷ tỷ đem con dơi khắc xong rồi?"
A Ân gật đầu nói: "Ừ, chờ thỉnh an xong, muội đem hộp gấm này giao cho Phạm Hảo Hạch."
"Dạ tốt quá." Khương Tuyền vui rạo rực tính tính, tuy rằng nàng không nhớ được lúc trước ở trên giấy viết thư nhắc đến vị nào muốn ngũ phúc hòa hợp, nhưng ít nhất cũng có năm lượng bạc nha. A Ân lại dặn dò: "Nếu Phạm Hảo Hạch lại muốn hỏi muội ta học nghề từ ai, muội liền nói với hắn sư phụ của ta là Nguyên Công, hay còn có danh xưng là Quỷ Công."
Nàng sửng sốt, hỏi: "Nguyên Công là người phương nào?"
A Ân nói: "Tổ phụ."
Nàng tiếp tục sững ra: "Lão gia tử khi nào thì có danh xưng là 'Quỷ Công'?"
A Ân chỉ nói: "Sau khi trải qua chuyện Lạc tam cô nương, ta mới biết hạt điêu bây giờ không chỉ vẻn vẹn là so tài nghệ, mà còn so gia thế. Nếu một nữ tử như ta ra ngoài lưu lạc, có một cao nhân sư phụ thanh danh ở bên ngoài, thì có thể lấy đó hù người khác. Huống hồ tài nghệ khắc hạt của tổ phụ xưng là 'Quỷ Công' cũng không đủ, núi non sông ngòi hoa cỏ chim thú ở trong tay tổ phụ, giữa một tấc đó hồn nhiên thiên thành."
Khương Tuyền cảm thấy có lý, cũng khẽ gật đầu.
A Ân lại thúc giục nói: "Muội muội nhanh đi rửa mặt đi, chậu nước ở đây."
Khương Tuyền biết điều lên tiếng trả lời, nàng vắt khô khăn tỉ mỉ lau mặt, phát hiện đến ánh mắt quá sức nhiệt liệt của A Ân, tay nàng có chút dừng lại, tò mò hỏi: "Sáng nay có vẻ như tỷ tỷ đặc biệt vui vẻ?"
A Ân sảng khoái nói: "Ừ."
"... Là vì ngũ phúc hòa hợp khắc xong rồi sao?"
"Đó là thứ nhất."
"Thứ hai là gì?"
A Ân sờ sờ gò má còn hơi sưng của nàng, nói: "Đi tìm chuyện không vui cho nhị di nương."
~ Hết chương 13 ~

You Might Also Like

0 nhận xét: