tieuduocthe

Tiểu Dược Thê - Chương 12

04:09:00 Nàng Xám 0 Comments





Chương 12
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Người áo đen trở về phục mệnh, lúc đi ra bị Ngôn Mặc ngăn lại.
Ngôn Mặc hỏi: "Hầu gia có nói cái gì không?"
Người áo đen lắc đầu, nói: "Hầu gia chỉ nói một câu." Ngôn Mặc mong đợi hỏi: "Nói gì vậy?" Người áo đen nói: "Ừ." Ngôn Mặc cảm thấy bị đả kích quá, hắn khoát tay, để người áo đen rời đi, hắn chán nản mà thở một hơi dài.
Ngôn Thâm không biết từ chỗ nào đi ra, liếc Ngôn Mặc một cái, hỏi: "Tò mò?"
Ngôn Mặc gật đầu, phải biết là ngày thường Hầu gia nhà mình nhưng mà bảo bối chiếc nhẫn bạch ngọc kia vô cùng, không chịu để cho người khác đụng một chút. Mấy năm trước có một nha hoàn xinh đẹp không có mắt mưu đồ bò lên giường của Hầu gia, không cẩn thận đụng phải chiếc nhẫn ngọc này, kết cục rất là... Tàn bạo, đã vậy còn bị thực hành trừng phạt liên đới, phàm là trong phủ Mục Dương Hầu những ai từng cùng nha hoàn kia dính chút quan hệ đều toàn bộ bị đánh mười hèo, từ đó trong Hầu phủ rốt cuộc không còn ai dám động chút tâm tư.
Bây giờ Hầu gia lại cư nhiên đem nhẫn bạch ngọc trân trọng như vậy cho một tiểu nha đầu, xưa nay Ngôn Mặc ít nói lại kiệm lời, nhưng cũng nhịn không được muốn nghe ngóng rõ ràng.
Ngôn Thâm lắc đầu, dùng một loại ánh mắt hết thuốc chữa nhìn hắn: "Bình thường hay nói đầu óc của ngươi xoay chuyển chậm, không nghĩ tới ở trên cái chữ tình này ngươi xoay chuyển càng chậm. Nha đầu Ân thị kia, vừa xem liền biết là người có chủ kiến. Đúng lúc nha đầu kia có khó, Hầu gia của chúng ta vươn tay ra giúp, chờ chuyện xong rồi, Ân thị còn không là đối với Hầu gia chúng ta khăng khăng một mực sao?" Ngôn Thâm đầy mặt sùng bái nói: "Không nghĩ đến bình thường Hầu gia không gần nữ sắc, nhưng một khi gần, lại chính là cao thủ trong cao thủ, chỉ có thể là bốn chữ, vô sự tự thông." (Không cần ai dạy cũng biết.)
Ngôn Mặc lặng im một lát, nói: "Ngươi cũng nói Ân thị là người có chủ kiến, lỡ như cô ấy không tiếp nhận ý tốt của Hầu gia..."
Ngôn Thầm cười ầm ầm: "Tình cảnh của Ân thị bây giờ là trước có mãnh hổ sau có truy binh, cô ta chỉ vẻn vẹn là một tiểu cô nương thôi, ở nhà lại không có ai để cậy vào, nếu như không muốn lấy chồng, trừ việc hướng Hầu gia cầu cứu ra thì còn cách gì nữa? Ta đánh cược với ngươi, trong vòng năm ngày, nếu cô ta không tới khách sạn Thiên Lăng cầu Hầu gia..." Tròng mắt hắn xoay vòng vòng, sau đó chỉ về phía một nữ đầu bếp đang bưng một tảng thịt heo sống ở hậu viện khách sạn nói: "Ta nuốt sống thịt theo!"
Ngôn Mặc nói: "Ngươi ngay cả nguyên nhân vì sao Hầu gia tới Cung thành đều mò không ra, ta không tin ngươi."
Ngôn Thâm son sắt tin chắc mà nói: "Cong cong quẹo quẹo trong đầu óc Hầu gia, ta mò không rõ là chuyện quá bình thường. Nhưng còn Ân thị, ta nhưng mà có mười phần mười nắm chắc."
.
Nhưng mà đã qua bốn ngày, Ngôn Thâm ở tại khách sạn Thiên Lăng đem cần cổ ngóng trông muốn dài ra luôn rồi, mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của A Ân.
Ngôn Mặc xách theo một miếng thịt heo máu chảy đầm đìa sống nhăn răng ra quăng xuống bàn, không nói một lời nhìn Ngôn Thâm. Ngôn Thâm nuốt ngụm nước bọt, trừng mắt lạnh lùng: "Ngươi gấp cái gì, hôm nay mới là ngày thứ 4, còn có một ngày."
Nói là nói như vậy, chứ trong lòng hắn cũng bắt đầu gấp gáp lên.
Giữa trưa hôm sau, Ngôn Thâm còn chưa nhìn thấy A Ân đâu. Hắn xoa xoa tay, quyết định đi đến Ân gia tìm tòi đến tột cùng. Thủ vệ Ân gia bất quá là một lão ông, thân thủ của Ngôn Thâm thật tốt, dễ như trở bàn tay liền tiến vào Ân gia, nhẹ nhẹ nhàng nhàng tìm đến phòng của A Ân.
Nhưng mà cửa phòng khép kín, tạm thời Ngôn Thâm chưa tìm đến chỗ để phá vào.
Ngay tại lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Ngôn Thâm né một cái, ghé vào trên nóc nhà. Hắn nhẹ nhàng gõ lên mái ngói, phát hiện ra có mấy miếng đã lỏng ra, thế là lập tức lấy đi miếng ngói. Căn phòng này khuất sáng, nên trong phòng mờ mờ tỏ tỏ, Khương Tuyền đốt ngọn đèn, thấp giọng oán hận: "Khó trách tam di nương làm sao cũng muốn dọn đi Đông Uyển, thì ra là vì lý do này. Tỷ tỷ, ta ngâm một ấm trà cẩu kỷ cúc hoa, thứ này bổ mắt nhất, mấy ngày nay tỷ không phân ngày đêm dùng mắt, cần phải uống nhiều chút. Mắt của tỷ tỷ vừa to lại trong, không thể hủy đôi mắt đẹp trời ban này đâu đó."
A Ân ngồi ở trước bàn, từ góc độ của Ngôn Thâm chỉ có thể thấy được bóng lưng của nàng, bởi vì trong phòng hôn ám, nên không thấy được trên bàn có cái gì.
A Ân ngáp một cái, cười nói: "Có muội muội ở bên cạnh ta, ta đâu dám không chú ý?"
"Tỷ tỷ chỉ biết trêu ghẹo ta."
Khương Tuyền rót chén trà đưa cho A Ân.
A Ân nói: "Cũng gần sắp xong rồi, A Tuyền, chút nữa ta phải ra ngoài một lát, trong vòng nửa canh giờ sẽ trở về. Muội thủ ở trong phòng, nếu như mẫu thân tới đây, muội nói ta có chút mệt nên đang nghỉ ngơi. Nếu mẫu thân thật sự phát hiện ra ta không có ở đây, thì muội nói ta đi bái tế tổ phụ."
Lúc này ngay cả tìm lý do A Ân cũng tùy tiện tìm, cách hôn kỳ còn hơn một tháng, cha mẹ cũng không dám làm gì nàng.
Khương Tuyền hỏi: "Tỷ tỷ muốn đi đâu vậy?"
A Ân nói: "Khách sạn Thiên Lăng, ta đi chút về liền."
Mắt Ngôn Thâm trong nháy mắt liền phát sáng lên, hắn vội vội vàng vàng lắp miếng ngói lại, hỏa tốc chạy về khách sạn Thiên Lăng, nói với Ngôn Mặc: "Tối đa thời gian hai nén nhanh nữa, Ân thị chắc chắn đến."
Ngôn Mặc ngó hắn một cái, hỏi: "Ngươi đi Ân gia?"
Ngôn Thâm đem những gì hắn nghe thấy được ở Ân gia nói với Ngôn Mặc, ánh mắt của Ngôn Mặc có chốc lát đờ đẫn ra, hắn nói: "Ngươi cư nhiên làm ra việc vụng trộm như thế!" Ngôn Thâm lẽ thẳng khí hùng nói: "Tất cả việc có liên quan với Hầu gia, đều phải không từ thủ đoạn." Nói tới đây hắn ngừng một chốc, rồi sâu xa mà nói: "A Mặc, ngươi ở bên cạnh Hầu gia cũng mới có mấy năm thôi, kinh nghiệm còn thiếu lắm, cần phải thật sâu nhớ kỹ điểm này."
Ngôn Mặc ừ một tiếng.
.
Lúc này, A Ân đến.
.
Ngôn Thâm lập tức xuất hiện ở trước mặt A Ân, hắn đang định mở miệng nói chuyện. A Ân đã thản nhiên cúi người hành lễ, "Lang quân vạn phúc, A Ân có lễ." Lúc nàng đứng dậy thì lại hơi hơi gật đầu.
Xuyên qua màn khăn che mặt đen nhánh, Ngôn Thâm nhìn không rõ mặt của A Ân, nhưng có thể nghe được giọng nói uyển chuyển ôn hòa của nàng.
"Quý nhân ưu ái A Ân như thế, A Ân vui không kềm được, nên đêm làm không nghỉ mới khắc ra vật ấy, mong rằng quý nhân vui nhận. A Ân tuy là tục nhân, nhưng cũng biết nhẫn ngọc của quý nhân vô giá, không phải một cái hạt điêu có thể bì được, cho nên vật ấy xem như là tâm ý thành khẩn của A Ân hiến cho quý nhân. Có thể được quý nhân thưởng thức nhất thời nửa khắc, đã là phúc khí lớn nhất của A Ân." Nàng nhẹ ho hai tiếng, mang theo chút giọng mũi khàn khàn," Đêm qua A Ân không cẩn thận cảm nhiễm phong hàn, đáng lẽ phải tự mình cảm ơn quý nhân mới đúng, nhưng quý nhân là thân mình vạn kim, còn A Ân hèn mọn như con kiến, lỡ mà đem bệnh lây cho quý nhân, thì A Ân tội đáng muôn chết."
Dưới khăn che mặt thò ra một đôi tay như bạch ngọc, trên lòng bàn tay là một cái hộp đen nhánh.
Ngôn Thâm nghe được không hiểu ra sao, nhận lấy hộp.
A Ân quỳ xuống đất làm đại lễ, rồi lui về sau mấy bước, xoay người rời đi.
Lúc trước Ngôn Mặc được Thẩm Trường Đường căn dặn, nên không dám chặn nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bỏ đi. Nửa buổi, Ngôn Thâm mới mở hộp đen ra. Bên trong có một chuỗi tràng hạt điêu khắc mười tám vị La Hán, trừ đó ra, còn có một chiếc nhẫn bạch ngọc.
Ngôn Thâm vỗ trán, rốt cuộc phản ứng kịp.
Trên đời này sao lại có người so với Ngôn Mặc càng ngu dốt thế này!
Hầu gia cho nàng tín vật, chỗ nào có ý là muốn mua hạt điêu của nàng? Trong đầu nàng tới cùng đang suy nghĩ thứ gì vậy?
Ngôn Thâm đang muốn đuổi theo, cửa phòng lầu hai mở ra, một bóng người màu tím chậm rãi bước ra ngoài, gọi Ngôn Thâm trở lại.
Giọng nói của Thẩm Trường Đường mang chút khàn khàn, lại phá lệ dễ nghe.
"Ý của nàng ngươi nghe không hiểu sao?"
Ngôn Thâm nói: "Thuộc hạ ngu dốt, xin Hầu gia chỉ rõ."
Nghĩ đến trận nói chuyện vừa rồi của A Ân, giữa lông mày hắn tự dưng thêm chút tàn bạo âm u, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, liền biến mất hầu như không còn, hắn không nhanh không chậm nói: "Ẩn ý của nàng là nàng không xứng với bản Hầu gia, lần này từ biệt, chỉ mong về sau không còn liên quan."
Trái tim bất an lo sợ của A Ân vẫn đang nhảy thình thịch thình thịch.
Sau khi chẳng hiểu ra sao bị nhét cho một chiếc nhẫn ngọc được gọi là tín vật, liên tục vài đêm trong lòng A Ân rất là bất an. Không có người sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với một người khác, thế gian này càng không có bánh từ trên trời rơi xuống, càng huống chi quý nhân kia lại còn là vị Hầu gia.
Nàng biết ngoại hình của nàng không tệ, gọi nàng một tiếng mỹ nhân, nàng cũng là dám ứng.
Nhưng mà ở trong mắt của những quý nhân Vĩnh Bình kia, dạng mỹ nhân nào chưa từng thấy qua? Vị quý nhân kia nhìn chòng chọc vào chính mình, nhất định là có nguyên do. Nếu chính mình thật sự cầm tín vật đi cầu vị quý nhân đó, thì chính là nợ ân nghĩa của người ta. Đường đường Hầu gia muốn cái gì không có, nàng chỉ là một tiểu nữ tử, thứ có thể trả cho quý nhân cao cao tại thượng như người ta, cũng chỉ có thân thể.
Trước giờ nàng đều không nguyện lấy sắc hầu người.
Với thân phận của nàng, đừng nói là làm thiếp cho Hầu gia, sợ là ngay cả làm nha hoàn cho Hầu gia cũng không đủ tư cách. Xưa này nàng có tự mình hiểu lấy, người mà nàng không thể trèo cao, không thể trả ân nghĩa, thì xa cách là tốt nhân.
... Lúc ở trấn Hạt Điêu vị quý nhân kia cũng không có phái người tới bắt nàng, có lẽ là một người tâm cao khí ngạo.
Có hôm nay, hẳn sẽ không tới tìm nàng nữa đi?
.
"Ân thị."
Bất thình lình, chỗ góc cua toát ra một lang quân mặt trắng, còn chưa tới gần, liền có một cổ vị thịt tươi đầy máu tanh làm người buồn nôn xông tới.
A Ân nhận ra đây là người bên cạnh Hầu gia, toàn thân nàng cứng đờ.
Ngôn Thâm hung tợn nói: "Không biết tốt xấu! Cầm!"
Nhẫn bạch ngọc bị dùng sức nhét vào trong tay A Ân.
A Ân cảm thấy nó như là củ khoai lang nóng phỏng tay.
"Vật này..."
Ngôn Thâm cắt ngang: "Nha đầu lưỡi dẻo như kẹo kéo nhà ngươi, đừng cùng ta nghiền văn nhai chữ, cầm. Không cần liền quăng đi! Đồ mà lang chủ nhà ta cho đi trước giờ không có chuyện muốn trở về!" Hắn thật nặng hừ một tiếng: "Chính ngươi tự thu xếp cho tốt đi!"
Nói xong, đầu cũng không quay lại nhanh chóng bỏ đi.
A Ân nghẹn họng nhìn trân trối, vị... Vị Hầu gia kia sao lại cùng suy nghĩ của mình có chút không giống nhau thế này?
~ Hết chương 12 ~

You Might Also Like

0 nhận xét: