tieuduocthe

Tiểu Dược Thê - Chương 2

22:21:00 Nàng Xám 1 Comments



Chương 2
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Gà còn chưa gáy, Tần thị đã dậy.
Nha hoàn Đông Vân đi lấy nước cho Tần thị, sau đó hầu hạ Tần thị trang điểm. Trên dưới cả nhà họ Ân cũng chỉ có một người nha hoàn, một tên tạp dịch, và một Tần bá gác cửa. Tần thị đối đãi với người hầu không tệ, thông cảm sự khổ cực của Đông Vân khi hầu hạ cả nhà, nên thường xuyên đem những vật nho nhỏ dư thừa thưởng cho Đông Vân.
Đông Vân vì chuyện này mà rất mang ơn đội nghĩa, hầu hạ Tần thị dụng tâm hơn Lục thị nhiều.
"Lấy đôi trâm bích vân ra đây, hôm nay Tạ gia đến cầu hôn, không thể ném mặt mũi Ân gia chúng ta được."
Đông Vân lấy trâm bích vân ướm ướm một hồi mới cắm lên búi tóc, nói: "Bích vân là thứ tôn lên sự ung dung của phu nhân nhất, phu nhân cài đôi trâm bích vân này, có loại khí độ không nói ra lời." Tần thị vì gặp được chuyện vui nên tinh thần rất sảng khoái, nghe được lời này của Đông Vân, càng thêm cười không khép miệng.
"Cái miệng này thật là biết nói chuyện." Ngón tay bà đưa vào hộp nữ trang chọn chọn, lấy ra một đôi bông tai trân châu hơi cũ, "Hôm nay Ân gia chúng ta có việc mừng, thưởng cho ngươi."
Đông Vân vội vàng tạ ơn.
Trong lòng Tần thị thật sự là rất vui mừng.
Con gái năm nay cũng có hai mươi, nếu không phải người mà nàng thích là tiểu lang của Tạ gia, thì bất luận ra sao bà cũng sẽ cường ép con gái gả đi trước tuổi mười tám, mấy năm nay những lời đồn nhảm nói bậy mà láng giềng xung quanh nói ra đều sắp đem lỗ tai của bà sinh ra vết chai.
Bất quá hiện tại không giống nhau, Tạ gia rốt cuộc muốn tới cầu hôn!
Tuy nói làm thiếp là có chút ủy khuất con gái mình, nhưng tiểu lang Tạ gia một mảnh chân tâm, đối với con gái mình lại nói gì nghe nấy, dù cho về sau cưới chính thê đi nữa, thì tâm tới cùng vẫn là ở bên phía con gái. Vốn dĩ bà cũng không muốn để con gái đi làm thiếp, nhưng Hạo ca nhi tám tuổi thì phải nên đi học, thế mà lão gia làm sao cũng khăng khăng muốn Hạo ca nhi đi học ở trường học tốt nhất, nhờ người bái phỏng bốn phía đều không có cách vào được học đường Thọ Toàn. Bây giờ Tạ gia bên kia đã mở miệng, vừa có thể gả con gái ra ngoài, lại có thể để Hạo ca nhi vào học đường Thọ Toàn, ngay cả mấy năm học phí cũng bao hết.
Đã vậy bên kia còn chịu lấy lễ chính thê để nghênh cưới, cẩn thận mà nghĩ thì cũng xem như cho đủ mặt mũi.
...
Giờ Thìn vừa qua, Tạ gia phái bà mối có danh vọng nhất nơi này là Lý bà đến Ân gia cầu hôn.
Tạ phu nhân ngại sự khẩn cầu của Tạ Thiếu Hoài, nên cũng phí một phen công phu ở trên lễ hỏi, đưa đi đầy đủ mười hai gánh sọt, như là nước chảy mà tuôn về hướng Ân gia. Lý bà ở ngưỡng cửa gào to, chọc được hàng xóm xung quanh liên tiếp nhìn chăm chú, sau đó nhận ra người đứng phía sau Lý bà là tổng quản Tạ gia.
Ân Tu Văn cùng Tần thị đã sớm chờ, có thể nói là rạng rỡ mở cửa, nghênh đám người vào trong.
Hai gia đình đã thầm kín đạt tới nhận thức chung từ sớm, bây giờ mời bà mối tới đây cũng bất quá là đi cái lễ.
Ân Tu Văn vẫn luôn trông con trai của mình có thể đi học đường Thọ Toàn, bây giờ mộng đẹp sắp thành sự thật, nên lúc nói chuyện với Lý bà và Tạ tổng quản thì ngay cả ria mép cũng lộ ra một cổ không khí vui mừng. Bà mối nói hai cái ngày đón dâu, một cái là tháng năm, một cái thì tháng tám, cả hai đều là thời gian tốt khó được.
Ân Tu Văn không có bất kỳ do dự nào liền nói: "Tháng năm tốt nhất."
Sự gấp gáp trong ngữ khí khiến cho Tạ tổng quản hơi hơi ghé mắt, ông ta thu lại ánh mắt xem thường, nhàn nhạt nói: "Phu nhân của chúng ta cũng có ý vào mùng tám tháng năm, ngày đã định ra xong, bây giờ cũng không sớm, ta..."
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân vội vàng truyền tới.
Một cái bóng dáng màu xanh hốt ha hốt hoảng xuất hiện ở đại sảnh, Khương Tuyền khóc đỏ cả đôi mắt, sắc mặt trắng đến hù người: "Lão... Lão gia... Phu... Phu nhân... Không tốt! Không tốt! A Ân tỷ tỷ không biết bị bệnh gì, mặt cũng không biết làm sao... Lão gia phu nhân mau đi xem một chút đi!"
Sắc mặt Tần thị đột biến.
Ân Tu Văn cơ hồ là trong nháy mắt liền nhìn về phía Tạ tổng quản. Tạ tổng quản cũng không đi, đứng dậy mà ôn hòa nói: "Tạ phủ của chúng ta rất có giao tình với đại phu Chu Chương, Lý bà bà đi theo Ân phu nhân nhìn xem, nếu Ân cô nương có chuyện gì, ta còn có thể lập tức mời Chu đại phu tới đây một chuyến, để tránh lầm bệnh tình."
Tần thị lại hơi nhíu lông mày.
Tổng quản Tạ gia này cực kỳ khéo léo, ẩn ý bên trong là muốn xem trước con gái của bà bệnh được ra sao, nếu như nặng, thì chuyện hôn nhân này nói không chừng sẽ tạm thời hạ xuống. Tần thị đang định từ chối Lý bà, nhưng mà Ân Tu Văn lại cảm kích nhìn Tạ tổng quản nói: "Đa tạ Tạ tổng quản, Lý bà tử, mời đi bên này."
Lời đã ra khỏi miệng, Tần thị đành phải tùy theo ý của phu quân, mang Lý bà đi khuê phòng của A Ân.
Vừa vào khuê phòng, Tần thị liền choáng váng.
Ban đêm hôm qua vẫn còn là đứa con gái như hoa như ngọc, thế mà chỉ qua một đêm ngắn ngủi, trên mặt, trên cổ, trên tay lại lít nhít líu nhíu bò đầy điểm đỏ chừng hột gạo, ở má phải còn có một cái vệt hồng cỡ ngón cái đang chảy máu.
Lý bà nhất thời hiểu rõ, nhìn má phải của A Ân xong, không khỏi đáng tiếc mà buông tiếng thở dài.
Nổi thủy đậu nhưng mà không thể tùy tiện gãi, một khi gãi bể ra thì sẽ lưu lại vết tích, cô nương Ân gia này chỗ nào không gãi, lại cứ là đụng vào chỗ rõ ràng như thế, một khuôn mặt tốt như thế cứ vậy mà bị hủy đi, thật là đáng tiếc khuôn mặt có ngũ quan tinh xảo này.
Hốc mắt Tần thị ửng đỏ, đang muốn bước tới, A Ân đã che mặt, cổ họng the thé nói: "Đừng tới đây."
Tần thị sợ nàng lại gãi lên mặt, vội vàng nói: "Được được, nương không tới, con đừng có lại gãi mặt, chỉ là bệnh thủy đậu mà thôi, một tuần nửa tháng liền hết." A Ân nói: "Nương, không phải là tổ phụ để cho con một căn nhà sao? Để con qua bên đó dưỡng bệnh, Hạo ca nhi còn chưa ra thủy đậu bao giờ, đừng để con truyền nhiễm cho đệ đệ."
Tần thị vốn là có mấy phần do dự, nhưng vừa nghe đến Hạo ca nhi, lập tức nói: "Cũng tốt, nương mời đại phu đi qua bên đó, để Khương Tuyền đi với con."
Lúc Ân tổ phụ mất thì hai phòng chia của ở riêng, Ân tổ phụ lại cho riêng A Ân một phần của hồi môn. Nhị phòng rất là không vui, bằng cái gì trưởng tôn nữ có thể được một ngôi nhà? Chẳng qua khi đi xem ngôi nhà này xong thì không ai lại lên tiếng.
Ngôi nhà này xây ở chân núi Thương.
Núi Thương là nơi cực kỳ hoang vắng, cách ngôi nhà này không tới hai dặm toàn là mộ hoang, người đi ngang qua đều thấy từng trận gió tà, đừng nói là ở lại nơi đó, cho không cũng không ai thèm.
...
Lý bà đi ra ngoài, nói thầm mấy tiếng với Tạ tổng quản. Tạ tổng quản lập tức nói: "Có lẽ là ngày cầu hôn hôm nay chọn không được tốt, mới khiến Ân cô nương ra bệnh thủy đậu. Cầu hôn xem trọng là hòa hòa mỹ mỹ, bây giờ ra chuyện thế này, còn xin Ân lão gia cho phép tại hạ trở về bẩm báo phu nhân, chọn ngày lại tới cầu hôn."
Nói xong, cùng Lý bà rất nhanh rời đi.
Sắc mặt Ân Tu Văn không tốt, sắc mặt khi nhìn về phía Tần thị nhiều ra mấy phần giận dữ.
"Ngươi đây là chăm sóc con gái kiểu gì? Sớm không bị chậm không bị, lại cứ đúng loại thời điểm này bị bệnh thủy đậu?"
Tần thị thật là ủy khuất vô cùng, nên cũng cáu: "Con ra bệnh thủy đậu, ông cũng không thèm quan tâm một chút?"
Ân Tu Văn lúc này mới nói: "Mời đại phu chưa?"
Tần thị nói: "A Ân bảo là muốn đi ngôi nhà mà phụ thân cho để dưỡng bệnh, ta sợ bệnh truyền cho Hạo ca nhi nên đồng ý rồi." Ân Tu Văn nói: "Ở đâu dưỡng bệnh đều giống nhau, đừng truyền cho Hạo ca nhi mới là quan trọng nhất, để Khương Tuyền cùng đi theo chăm sóc đi, đem bệnh dưỡng tốt rồi, tiểu lang Tạ gia vẫn như cũ sẽ lấy con gái nhà chúng ta."
Tần thị phụ họa: "Thiếp thân cũng là nghĩ như vậy."
Cùng ngày, Tần thị liền sai tôi tớ trong nhà đi thuê một chiếc xe bò, chuẩn bị chở A Ân cùng Khương Tuyền đi núi Thương. Tần thị cũng không lo lắng đến an nguy của con gái mình cho lắm, đứa con gái mà bà sinh này ngay từ nhỏ liền không giống các cô nương bình thường, khí lực của nàng đặc biệt lớn, năm nàng tám tuổi thì trong nhà gặp trộm, A Ân dựa vào sức mạnh mà tháo hai cánh tay của tên trộm, làm cả nhà đều chấn kinh. Xong chuyện hỏi nàng thì nàng cũng mơ mơ hồ hồ, thậm chí không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì. Từ đó, bà liền hiểu được mỗi khi con gái bà gặp nguy cấp thì sẽ có thần linh phù hộ, có thể bùng nổ ra sức mạnh không giống người thường.
.
Lúc A Ân lên xe thì bị Tần thị bao hệt như là một cái bánh chưng lớn.
Hôm nay hàng xóm xung quanh đều đặc biệt chú ý Ân gia, nhất là thấy được Tạ gia mang lễ hỏi rời đi thì sự tò mò trong bụng càng không kiềm được. Bây giờ thấy một đại cô nương lên xe bò, nhà nhà đều thò dài cần cổ ra.
Vừa đúng lúc này, có gió thổi phất lên khăn che mặt của A Ân, lộ ra cái má phải loang lổ chấm nhỏ.
Tần thị "Ai da" một tiếng, nhanh chóng kêu Khương Tuyền dìu A Ân vào xe bò.
Người đánh xe giục bò, chậm rì rì chạy tới núi Thương. Sau khi xe bò biến mất khỏi tầm mắt của mọi người không đến nửa canh giờ, tin tức đại cô nương Ân gia mọc thủy đậu, còn cào phá mặt liền thổi quét hết cả phố đông.
Tần thị khổ trong lòng, chỉ có thể nghiêm mặt đóng cửa.
Mà giờ khắc này A Ân lại nhàn nhã tháo khăn che mặt, tự tại vô cùng vươn vai, hỏi: "Muội muội, có mang đồ ăn theo chứ?"
Khương Tuyền buông tiếng thở dài, nói: "Tỷ tỷ đây là tội gì mà làm khổ mình vậy?" Nói, đem bánh bột gạo trong hộp ra đưa cho A Ân, A Ân cắn một cái, ăn được ngon lành say sưa. Khương Tuyền lại đưa một cái khăn qua, A Ân thuận tay lau lau mặt, những điểm đỏ loang lổ, vết máu nọ kia đã toàn bộ hóa thành hư vô, khuôn mặt bóng loáng như là trứng luộc bỏ xác.
Nàng ăn hai miếng bánh gạo, mới nói: "Ta từng nói với Tạ lang, nếu như không thể cưới ta làm chính thê, vậy thì chúng ta vui vẻ chia tay. Nhưng hắn đồng ý với ta xong, cuối cùng lại lừa ta. A Tuyền, tổ phụ từng nói một câu nói với ta, cuộc đời của ông ấy không dung được bất kỳ sự lừa gạt nào, ta cũng thế. Về phần phía mẫu thân, " nàng chậm rãi lau đi vết đỏ trên mu bàn tay, rồi nói: "Không người yêu thương ta, ta liền chính mình yêu lấy bản thân."
Khương Tuyền nghe, hốc mắt hơi ửng hồng.
"Tỷ tỷ, về sau ta yêu thương tỷ."
A Ân mỉm cười nói: "Tốt lắm, hai tỷ muội chúng ta lẫn nhau yêu quý nhau, không cần người khác tới yêu."
Khương Tuyền lại nói: "Tỷ tỷ, tỷ thật không muốn gả cho Tạ lang sao? Chờ bệnh thủy đậu hết rồi, Tạ lang thích tỷ đến thế, nhất định sẽ lại đến cửa cầu hôn."
"Lời này sai rồi, Tạ lang nghe lời của mẫu thân hắn nhất, mẫu thân hắn làm sao có thể cho phép một cô nương có má phải phá tướng gả vào Tạ gia. Đã vậy hàng xóm phố đông còn là lắm mồm nhất, không đến mấy ngày, tất cả Cung thành đều biết má phải của đại cô nương Ân gia đã phá tướng, như thế cha mẹ cũng sẽ không lại cầm chuyện hôn nhân của ta làm này làm nọ. Muội muội, ngươi có tin trong một tháng ta dưỡng bệnh này, Tạ phu nhân nhất định sẽ thu xếp một mối hôn nhân cho Tạ lang hay không?"
"Tỷ tỷ thông tuệ, muội muội tất nhiên là tin, nhưng chiêu này của tỷ tỷ không thể nghi ngờ là đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm, " nàng buồn rầu nói: "Về sau không ai cưới tỷ tỷ, chuyện này phải làm sao bây giờ?"
A Ân nói: "Cha mẹ đã làm ta lạnh tâm, lần này có thể vì Hạo ca nhi đến học đường mà cùng người ngoài bán nửa đời sau của ta, sau này còn không biết có thể đem ta bán kiểu gì nữa, ta cần vì bản thân làm quyết định. Cha mẹ đều không thể dựa vào, lấy chồng lại là thứ yếu, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, may mà tổ phụ truyền cho ta một cái nghề, về sau không đến mức nghèo rớt mồng tơi."
~ Hết chương 2 ~

You Might Also Like

1 nhận xét: