tieuduocthe

Tiểu Dược Thê - Chương 1

22:20:00 Nàng Xám 3 Comments



Chương 1
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Tháng giêng đầu xuân, vườn đào ở Cung thành đã kết ra trái mới, những quả trái cây nho nhỏ xanh xanh chát chát treo ở trên cành, biên biếc trong veo, cực giống như những hạt ngọc bích mượt mà. Trên mặt đất còn có những cánh hoa đào chưa khô héo, trắng trắng hồng hồng, tựa như má hồng trên gò má của thiếu nữ tuổi mười ba.
Một đôi giày bông vải bước qua những cánh hoa, đem tà váy màu hoa hạnh thêu đóa hải đường nhẹ nhàng giương cao.
Đây là một cô nương có bề ngoài như hoa như ngọc, hai hàng lông mày như lá liễu cong lên, trong con ngươi đen thùi của nàng tràn ra một mạt thẹn thùng. Bỗng dưng A Ân dừng bước lại, vuốt phẳng nếp nhăn trên ống tay áo, sau đó lại khẽ chỉnh lại trâm cài trên mái tóc đen, lo sợ có một sợi nào hỗn độn.
Khương Tuyền cười khẽ ra tiếng: "Dù cho Tây Thi còn có trên đời, gặp được A Ân tỷ tỷ, cũng chỉ có thể tự biết xấu hổ."
A Ân hờn nhìn nàng kia một cái, ra vẻ tức giận đánh nàng mấy cái, rồi nói: "Chỉ biết cười nhạo ta!"
Khương Tuyền nhìn ra nơi xa xa, chỉ nói: "Là muội muội sai, muội muội tự phạt ở chỗ này canh chừng giùm tỷ tỷ, để cho tỷ tỷ ôn chuyện với Tạ lang." Giọng nói của nàng kéo thật dài lên hai từ "ôn chuyện", rất có ý trêu chọc.
A Ân sao lại nghe không ra, chẳng qua lúc này thời gian cấp bách, nàng lại đi hờn nàng kia một cái, mới xách tà váy lên vội vàng chạy vào phía sâu trong vườn đào.
...
"A Ân!"
Đôi mắt của người thanh niên đứng nơi không xa kia đột ngột sáng ngời, đem ba bước trở thành hai bước liền đi đến trước người A Ân, mặt mày tuấn lãng của hắn nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phái cô nương trước mắt, trong đó nói không ra vui mừng. A Ân mím môi cười nói: "Đồ ngốc này!"
Tạ Thiếu Hoài bị nàng kêu như vậy, cùng theo mà cười ngây ngô: "Đây."
Năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn liền giống như là bị nàng kéo nhập ma, mỹ nhân nhiều như mây, nhưng hắn chỉ muốn cưới nàng.
"A Ân, mẫu thân của ta cuối cùng cũng chịu nhả ra, ngày mai sẽ kêu bà mối đi Ân gia cầu hôn."
A Ân nghe vậy, không khỏi vui cực, nói: "Thật sự nhả ra sao?"
Nhà nàng chỉ là cửa nhỏ nhà nghèo, trong nhà có chút tiền để dành, vẫn là do tổ phụ Ân gia năm đó buôn bán mà được tới, nhưng Tạ lang lại là đích ấu tử của Huyện lệnh Cung thành, có cái gọi là sĩ nông công thương, nàng rồi lại không muốn làm thiếp, bởi vậy tuy hai người tình đầu ý hợp, nhưng mãi đến khi A Ân trưởng thành đại cô nương tròn tuổi hai mươi rồi, mà chuyện hôn nhân vẫn tiếp tục chậm chạp chưa định ra.
Tạ Thiếu Hoài gật đầu, nói: "Chờ sau khi cầu hôn, ta sẽ lập tức cầu mẫu thân chọn ngày tốt, nghênh cưới nàng vào cửa. Chúng ta trông nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ đến một ngày này."
Mặt mày A Ân mang theo hớn hở, nói: "Xem chàng gấp gáp kìa."
Hắn cầm tay nàng, không muốn buông ra.
"A Ân là nốt ruồi son trong lòng Thiếu Hoài, sao Thiếu Hoài có thể không gấp được chứ?"
Hai người lại nói chút lời tâm tình, thẳng đến khi Khương Tuyền nhịn không được chạy tới thúc giục thì hai người mới lưu luyến không rời tách ra. Tạ Thiếu Hoài nhìn theo A Ân rời đi, ánh mắt đầy si ngốc, giống như xem thế nào đi nữa cũng là xem không đủ. Chờ A Ân biến mất khỏi tầm mắt của hắn, hắn mới phiền muộn buông tiếng thở dài.
Lời nói của mẫu thân hắn rõ ràng bên tai.
"... Con bé đó chuốc thuốc mê gì cho con vậy? Ân thị kia cũng không nghĩ nghĩ xem bản thân là cái thân phận gì? Gả vào nhà chúng ta làm thiếp đã là cất nhắc nàng, còn vọng tưởng làm chính thê sao? Con à, nếu nàng thật sự muốn vào cửa Tạ gia chúng ta, thật lòng muốn gả cho con, thì sao nàng lại không chịu làm thiếp? Chao ôi, đừng quỳ, đứng lên đứng lên, nương sợ con rồi... Như vậy đi, chính thê là không thể nào, nhưng đem lễ chính thê để nghênh cưới nàng vào cửa thì không phải là không được, con là đích tử của Tạ gia chúng ta, vị trí chính thê tất nhiên là không thể cho Ân thị. Mẫu thân của Ân thị nhưng là người hiểu lý, ta đã sai người đi chỉ điểm mẫu thân nàng. Con xem xem, con gái của bà ta đều đã là đại cô nương, có người cưới đã là kiếp trước tích đức, huống chi còn là chúng ta loại này người ta. Con nghe lời nương, chờ sau khi nàng vào cửa, gạo nấu thành cơm, nàng muốn đổi ý cũng không được."
Hắn thì thào tự nói: "Chỉ mong A Ân đừng cáu ta."
...
Vườn đào ở trong núi Đào.
Núi Đào trước kia gọi là núi Cung, sau này bị Thượng Quan gia ở Tuy Châu mua xuống, sửa tên đi, mới gọi là núi Đào. Từ nhỏ A Ân đã theo tổ phụ ra vào nơi này quen rồi, nên đối với tòa núi Đào này vô cùng quen thuộc, biết được rất nhiều đường ngang lối tắt, nàng ngựa quen đường cũ tránh đi mấy gã sai vặt gác vườn, cùng với Khương Tuyền một đường xuống núi.
Sắc trời dần tối, A Ân lại đi được không nhanh.
Khương Tuyền nói: "Tỷ tỷ, nếu không đi nhanh chút, sợ là phu nhân sẽ không vui."
A Ân phảng phất không nghe thấy, mà làm như đã lâm vào trầm tư.
Khương Tuyền phát hiện được A Ân không ổn, nên nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ sao vậy? Phải chăng là cãi nhau với Tạ lang?"
A Ân hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cười khổ một tiếng: "E là sớm muộn cũng sẽ ầm ĩ, vừa rồi giữa những con chữ của Tạ lang đều rất có ý tránh né, nếu ta đoán không sai, chắc hẳn chuyện kết hôn của ta và chàng không đơn giản như vậy."
Khương Tuyền "A" một tiếng, hỏi: "Lời này của tỷ tỷ giải thích thế nào?"
A Ân nói: "Tạ lang làm người đơn thuần, mấy lần cùng ta không hợp đều có liên quan đến mẫu thân của chàng, lần này nhất định là mẫu thân của chàng nói gì đó. Chuyện hôn nhân này, mẫu thân của Tạ lang không thể nào chịu nhả ra sớm như vậy."
Qua một hồi Khương Tuyền mới hiểu được, kinh ngạc mà nói: "Ý của tỷ tỷ là mẫu thân của Tạ lang đã chấp nhận chuyện hôn nhân này rồi sao?"
A Ân lắc đầu: "Bên trong tất có trá, chỉ là ta có chút nghi ngờ thôi, nghe ngữ khí của Tạ lang thì có vẻ như cha mẹ bên kia đã cho phép, nhưng mẫu thân luôn luôn không muốn ta làm thiếp, bà sẽ không đồng ý."
...
Lúc A Ân về đến nhà thì sắc trời đã đen thui.
Nhân khẩu của Ân gia không tính thiếu, sau khi Ân tổ phụ qua đời hai phòng đều ở riêng, người của đại phòng nhiều nên đặt mua một gian lưỡng tiến viện (*), chẳng qua vị trí cũng là rất chếch, còn gạch ngói tuy là cũ nát nhưng ở dưới bàn tay xử lý của Tần thị - mẫu thân của A Ân, thì cũng xem như gọn gàng ngăn nắp.
(*) Đây là kiến trúc kiểu tứ hợp viện, nhà kiểu tứ hợp viện có cấu tạo bốn mặt vây quanh, ở giữa là cái sân (viện), một tứ hợp viện có 4 mặt vây quanh 1 sân, 1 căn nhà gồm 2 tứ hợp viện (1 to 1 nhỏ, hoặc đều to vân vân) kết hợp với nhau thì gọi là "lưỡng tiến", 3 tứ hợp viện kết hợp thì là "tam tiến", nhà càng rộng càng giàu thì càng có nhiều tứ hợp viện nối với nhau... Lưỡng tiến viện (tứ hợp viện hai sân) bình thường đều chia làm nội trạch để ở và ngoại trạch để tiếp khách, được ngăn cách bởi cổng trong gọi là cửa thuỳ hoa hoặc tường bình phong, thường có câu "cổng trong không ra cổng ngoài không bước", "cổng trong" chính là cửa thùy hoa nha. Nàng nào quan tâm thì click vào đây kéo xuống dưới xem hình.
Cụ ông gác cổng gọi là Tần Ông, là bà con xa của Tần thị.
Tần Ông mở cửa cho A Ân, A Ân ngọt ngào nói: "Đa tạ Tần bá." Tần Ông cười đến mức mắt đều híp thành một cái khe nhỏ. Khương Tuyền hỏi A Ân: "Tỷ tỷ muốn đi đến phòng của phu nhân trước hay sao?"
A Ân nói: "Ừ, ta đi cùng mẫu thân nói một tiếng ta đã về, muội muội không cần đi với ta." Nói tới đây, nàng ngừng lại lấy từ trong túi tay áo ra một món đồ xinh xắn, ước chừng lớn nhỏ cỡ một thốn (3,33cm), đây là hạt điêu khắc (**) được điêu khắc thành hình đầu khỉ, nàng nói: "Đưa đến phòng Hạo ca nhi, nói là hôm nay ta ngẫu nhiên được đến, sau đó muội cẩn thận quan sát xem trong phòng của Hạo ca nhi có cái gì không giống bình thường."
(**) hạt điêu khắc, tiếng Trung gọi là "hạch điêu": đây là loại công nghệ điêu khắc cỡ nhỏ của TQ, lấy hạch (hạt) quả đào, hạt quả hạnh, hoặc cái loại hạt có hình bầu dục để điêu khắc thành hàng mỹ nghệ, hạch điêu được xếp vào di sản văn hóa phi vật thể của TQ. Click vào đây xem hình, quá xá là thần.
Khương Tuyền đón lấy vào lòng bàn tay, mượn ánh trăng nhìn kỹ hạt điêu khắc đầu khỉ này.
Nàng cảm khái mà nói, "Tài nghệ của tỷ tỷ càng lúc càng tinh xảo, bên ngoài đều không kịp nổi nửa đầu ngón tay của tỷ tỷ."
A Ân cười nói: "Nếu muội chăm học khổ luyện, cũng có thể như thế."
Nói xong, A Ân lắc lắc tay, xoay người liền hướng về phòng Tần thị mà đi. Vừa vào cửa, Tần thị lập tức kêu lên: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, lại đi chỗ nào ham chơi?"
"Nương, con đã nói với nương rồi mà, đêm qua mơ thấy tổ phụ, nên sáng nay đi thắp nén nhang cho tổ phụ."
Tần thị sao không biết tính tình của con gái mình, nói là đi thắp nhang cho tổ phụ, nhưng đâu có ai đi thắp nhang đến đêm tối mới về nhà? Bất quá Tần thị cũng không vạch trần, kêu gào vài câu liền xem như nguôi giận, bà vẫy vẫy tay với A Ân, nói: "Tới đây, nương mua thứ tốt cho con đây."
Tần thị mở một cái hộp gỗ ra, bên trong có một đôi trâm vàng.
"Hôm nay nương đặc biệt đi đem vòng vàng mà bà ngoại con cho đi nấu, tìm thợ thủ công làm một đôi trâm vàng, chờ lúc con xuất giá thì vừa vặn có thể mang. A Ân, thế gian này cũng chỉ có nương mới đối xử tốt với con như vậy thôi, sau này lấy chồng rồi không thể quên nương."
A Ân không biến sắc hỏi: "Nương, có phải bên Tạ gia có động tĩnh gì rồi không?"
Mặt mày Tần thị hớn hở nói: "Ngày mai là cái ngày tốt để cầu hôn."
"Nương, Tạ phu nhân thật sự nhả ra sao?"
Lông mày của Tần thị liền dựng lên nói: "A Ân của chúng ta cái gì cũng tốt, muốn cưới con đi tự nhiên là phải dùng lễ cho chính thê." Tần thị đóng hộp gỗ lại, tràn đầy thấm thía nói: "Nương thấy tiểu lang quân Tạ gia nguyện ý chờ con mấy năm, cũng là người có lòng, A Ân, nếu như một người nam nhân thật sự có con ở trong lòng thì cho dù làm chính thê cũng tốt, làm thị thiếp cũng thế, đều là giống nhau cả, chẳng qua là danh phận bất đồng thôi."
Nói đến cái đề tài này, Tần thị không khỏi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nơi không xa, nhị di nương Lục thị đang lanh lảnh cất giọng, không biết nói gì mà chọc cho Ân Tu Văn cười ha ha. Sắc mặt Tần thị tối tăm, rồi nói tiếp: "Lục thị chính là sao chổi, từ lúc cô ta vào cửa, không những khắc tổ phụ của con, mà còn lại hại phụ thân con không chút tiến thủ. Nếu con gả cho người, về sau ngàn vạn không được dụ dỗ phu quân, mà phải ổn thỏa hiền lương thục đức, lo liệu gia nghiệp."
Nhắc tới Lục thị, đầy bụng của Tần thị đều là oán trách, một cơn tức đem nói đến nửa canh giờ mới tha A Ân trở về.
...
A Ân về phòng.
Bởi vì phụ thân bản tính phong lưu, trừ nhị di nương ra, trước đó không lâu mới nạp một tam di nương, nhị di nương sinh được một trai một gái, bây giờ tất cả đều được sủng, nên cùng đại phòng chen cùng cái viện, phía đông là đại phòng, phía tây là nhị phòng. Phía đông có ba gian phòng, từ lớn tới nhỏ theo thứ tự phân bố, gian phòng của A Ân ở cuối tận cùng.
A Ân đẩy cửa ra, Khương Tuyền đã trở về.
Khương Tuyền là trẻ mồ coi, con người quen của tổ phụ, từ nhỏ cùng A Ân ở chung lớn lên, sau khi tổ phụ mất đi, Tần thị vốn là không quá muốn nuôi người ở không, nhưng bị A Ân thuyết phục nhiều lần, Tần thị mới miễn cưỡng đồng ý cho Khương Tuyền lưu lại.
Tình cảm của hai người rất tốt, cùng ăn cùng ở, so với chị em ruột còn thân hơn.
"Có phát hiện được cái gì trong phòng Hạo ca nhi không?"
Hạo ca nhi là nhị đệ của A Ân, năm nay mười tuổi. A Ân còn có một đệ đệ ruột thịt, so với A Ân nhỏ hơn hai tuổi, từ nhỏ đã thích làm chuyện buôn bán, bốn năm năm trước hắn đã rời khỏi nhà, ra ngoài lang bạt, đến kỳ ăn Tết mới trở về nhà.
Khương Tuyền thấp giọng nói, "Khi ta vào phòng thì Hạo ca nhi đang học bài, sách là mới, trên bìa sách viết bốn chữ học đường Thọ Toàn."
Lời này vừa ra, A Ân nhất thời giật mình.
Ngực nàng như có một cái khe, cái lạnh màu xuân thổi quét tới, đem nàng lạnh đến mức toàn thân run lên. Khương Tuyền hỏi: "Sao sắc mặt tỷ tỷ lại trắng thế này?" Sau nửa buổi A Ân mới lấy lại tinh thần, nàng lẩm bẩm: "Học đường Thọ Toàn không phải là nơi mà những người như chúng ta có thể vào trong?"
Nàng định định thần, nói: "Không còn sớm, muội muội ngủ trước đi."
Khương Tuyền biết A Ân là người trong lòng có chủ kiến, nên cũng không hỏi nhiều, nàng pha cho A Ân một ấm trà, rồi chui vào chăn trước. A Ân uống ngụm trà, trà nóng lướt qua cổ họng, rơi vào đáy lòng, thế nhưng nơi lồng ngực lại cứ tiếp tục là một mảnh lạnh buốt.
Nàng vẫn luôn biết mẫu thân thương yêu nhất là hai đệ đệ, nàng chỉ là một đứa bé gái, không thể ở trước mặt phụ thân tranh thủ tình cảm giùm mẫu thân, những chuyện này trước giờ nàng đều không so đo, nhưng mà nàng lại không nghĩ đến có một ngày, mẫu thân vì tiền đồ của Hạo ca nhi mà không rên một tiếng liền đem hôn nhân của nàng bán.
Học đường Thọ Toàn là học đường có tiếng nhất ở Cung thành, cũng là nơi nổi tiếng ngưỡng cửa cao.
Phu tử ở học đường đều từ đô thành Vĩnh Bình tới đây, lập ra học đường này chính là Tạ huyện lệnh của Cung thành, người vào đây học cần phải được người có danh tiến cử, đã vậy học phí một năm đến hai mươi lượng bạc. Hai mươi lượng bạc, đủ để cho một cửa nhỏ nhà nghèo chi tiêu nửa năm, nhà của bọn họ bất quá là cửa nhỏ nhà nghèo, may được tổ phụ làm buôn bán nên lưu lại chút tiền bạc, mới duy trì được cuộc sống như bây giờ.
Nàng khép mi buông mắt.
Qua rất lâu, nàng mới ôm một cái hộp bằng gỗ lim từ trong rương ra. Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, mở hộp ra.
Trong hộp chỉnh chỉnh tề tề xếp đặt sáu con dao nhỏ: dao giũa, dao mài, dao dùi, dao hình nón, dao nhọn đầu, dao vạt.
Đây là thứ quý giá nhất mà tổ phụ để lại cho nàng, dụng cụ tất yếu để khắc hạt.
Nàng thấp giọng nói: "Mẫu thân, mẫu thân không yêu con, con chỉ có thể tự mình yêu lấy chính mình..."
~ Hết chương 1 ~

You Might Also Like

3 nhận xét:

  1. Mới chương đầu mà thấy hấp dẫn rồi. Thích nữ chính tính cách mạnh mẽ như vầy ^^

    Trả lờiXóa
  2. Đọc mấy câu đầu tưởng huyễn huyễn. :))))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :)) Đạm Anh viết huyền huyễn nhiều nên vậy đó haha

      Xóa