tieuduocthe

Tiểu Dược Thê - Chương 5

01:03:00 Nàng Xám 0 Comments




Chương 5
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Trấn nhỏ cách núi Thương không quá xa, nhưng cũng đi mất nửa ngày. A Ân thuê hai con lừa, đến gần buổi trưa hai người mới đến trấn nhỏ. Trấn nhỏ thì ra có tên, xa thật xa liền nhìn thấy trên một tảng đá lớn, khắc mấy chữ "Hạt Điêu Trấn" màu đỏ thẫm.
Khương Tuyền che miệng cười thầm, nói: "Sáng ngời ngời khắc ở trên đá lớn như vậy, sợ người khác không biết trong trấn đều toàn là kỹ giả điêu khắc hạt ở sao."
A Ân rất là hưng phấn.
Trước kia tổ phụ không chó phép nàng ở bên ngoài hiển lộ tài nghệ khắc hạt, lúc nàng học khắc hạt thì người mà nàng có thể giao lưu chỉ có tổ phụ và A Tuyền muội muội. Nhưng bây giờ bên trong trấn này tất cả đều là kỹ giả khắc hạt! Toàn! Bộ! Đều! Là!
Nàng xoay người xuống lừa, nghỉ chân ở trước tảng đá lớn ngắm nghía, rồi nói: "Chữ viết cứng cáp mạnh mẽ, đao công rõ ràng, nếu có hạt điêu, thật muốn có thể thấy qua."
Một tiếng giễu cợt không nặng không nhẹ vang lên.
A Ân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô nương có vẻ xinh đẹp sáng rỡ dùng vẻ mặt khinh thường đối với nàng, sau đó không chút đếm xỉa nói với cô nương ăn diện giống hầu gái đi theo bên cạnh nói: "Đầu năm nay chó mèo đều có thể khắc hạt, khắc hạt lại há là những hạng người bình thường có thể nói đến? Thật quá là buồn cười."
Hầu gái cười khẽ: "Cô nương nói phải."
"Đi, vào trong, miễn cho có người làm dơ tai của ta."
Khương Tuyền hơi cáu, đang muốn ra tiếng phản bác, lại bị A Ân giữ chặt. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Bây giờ khắc hạt hưng thịnh, người có tài hoa có thể được thưởng thức. Cô nương vừa rồi xem qua chỉ mười sáu, nếu cũng là kỹ giả khắc hạt, thì ở tuổi này tâm cao khí ngạo cũng là bình thường."
Khương Tuyền nói thầm: "Lúc tỷ tỷ mười sáu tuổi, thì hạt điêu đắt nhất ở bên ngoài bán cũng không theo kịp tỷ tỷ nổi nha."
A Ân hờn nàng một cái, nói: "Đi ra ngoài phải nên khiêm tốn, huống chi núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn."
"Không, tỷ tỷ mới là lợi hại nhất."
A Ân dở khóc dở cười, cũng hết cách với nàng. Sau khi vào trấn, A Ân phát hiện cô nương đi lại trên phố không ít, trải qua nghe ngóng mới biết thì ra phần lớn là hầu gái thay chủ nhân ra ngoài mua hạt điêu. Sạp hàng trong trấn rực rỡ muôn màu, tất cả đều là hạt điêu, bởi vì do trình độ có cao thấp không đều, nên có sạp đông như trẩy hội, lại có sạp vắng như chùa bà Đanh.
A Ân ra vẻ chọn lựa hạt điêu, hỏi chủ sạp: "Vừa rồi ta nhìn thấy một vị cô nương, ngũ quan rất là xinh đẹp tươi sáng, xem qua hình như là có học qua khắc hạt."
Nàng vốn định đem dung mạo của cô nương kia miêu tả thêm một phen, nhưng chủ sạp lại vỗ bắp đùi, nói: "Người cô nói chính là tam cô nương, nàng ấy là hòn ngọc quý trên tay của Lạc gia ở Cung thành! Nàng và người bình thường không giống nhau. Năm trước Lạc gia ra một vị thiên tài khắc hạt, chính là huỵnh trưởng của Lạc tam cô nương, hạt điêu của hắn được Thừa tướng đương triều yêu thích, cuối năm trước hắn đã bị gọi đi Vĩnh Bình, trở thành môn khách trong phủ Thừa tướng. Bây giờ nhưng mà đã thành người tâm phúc trước mặt Thừa tướng, tiểu cô nương, một người đắc đạo gà chó lên trời câu đó cô biết không? Hiện tại chớ nói người trong trấn Hạt Điêu của chúng ta, ngay cả người ở Cung thành cũng phải nhường Lạc gia bọn họ ba phần."
Việc của Lạc gia, A Ân có nghe qua, chỉ là lúc ấy không có để ý.
Chủ sạp kia nói tiếp: "Vị Lạc tam cô nương này cũng là có chút thiên phú, bây giờ dựa vào uy danh của huynh trưởng, ở trong trấn Hạt Điêu đi ngang đi dọc đều không ai dám quản nàng. Chúng ta khắc hạt là vì cái gì? Không phải là vì một ngày kia nổi bật sao? Ta đã có ba năm khắc hạt, khắc ra hạt đều có hình có dáng, mẫu mã đều không kém, cô xem cái này xem, mua về làm dây đeo quạt cực có thể diện. Cô là lần đầu tiên tới trấn Hạt Điêu đúng không? Thanh danh của Mã Đại Hạch ta cả con đường này đều biết."
Sạp kế bên có người cười ra tiếng.
Mặt Mã Đại Hạch không đổi sắc nói: "Cười cái gì cười? Có bản lãnh bán được so lão tử nhiều lại tới cười!"
Người kia ngượng ngùng.
Mã Đại Hạch xoa xoa tay, nói: "Tiểu cô nương, cô thấy sao? Bán không đắt đâu..." Hắn đánh giá A Ân từ trên xuống dưới, hí mắt cười nói: "Thấy cô lần đầu tới đây, giảm cho cô hai đồng tiền, chỉ còn ba mươi văn."
Ba mươi văn tiền, nửa năm tiền lương của Đông Vân.
Khương Tuyền líu lưỡi, nói: "Tỷ tỷ, đây không phải là giựt tiền sao?"
A Ân cũng không tỏ thái độ, nàng cầm lên một cái hạt điêu, để ở trong lòng bàn tay xem xét.
Đây là một hạt khắc đầu khỉ đội đào mừng thọ.
Cảnh xuân tươi đẹp, chiếu rọi lên năm ngón tay nhỏ trắng vô ngần của A Ân, phá lệ chói mắt. Mã Đại Hạch đột nhiên chột dạ, không biết vì sao, cô nương trước mắt nhìn qua bất quá là con nhóc con, cách nói năng cũng chỉ bình thường, nhưng khi nàng an tĩnh ngắm nghía hạt điêu do chính mình khắc thì, đôi tay nhìn qua vô cùng bé nhỏ kia lại trở nên trầm ổn mạnh mẽ, tựa như có thể dễ như trở bàn tay lật mây đổ mưa.
Mã Đại Hạch thô cổ họng nói: "Có mua hay không? Không mua đừng có ngáng đường!"
A Ân hỏi: "Đây là hạt điêu ba mươi văn tiền, vậy loại một trăm văn tiền là cái nào?"
Mã Đại Hạch vừa nghe, cho rằng gặp được một người tiêu tiền như nước, nên lúc này cười dài mà nói: "Có có có, nơi này của Mã Đại Hạch ta cái gì cũng có." Hắn mở ra một cái thùng gỗ, rồi lấy ra một cái hộp gấm, bên trong chính là một cái hạt điêu La Hán."
A Ân mỉm cười nói: "Thì ra ông chủ Mã am hiểu khắc La Hán."
"Ta bái sư học nghệ ba năm, điêu khắc La Hán vô số, nơi này của ta bán đi những hạt điêu La Hán dùng làm tràng hạt, không có một trăm cũng có tám mươi," hắn nhìn hạt điêu đầu khỉ đội đào mừng thọ trong tam A Ân, rồi nói: "Đương nhiên, con khỉ mà ta khắc cũng là bất phàm, khó được một tiểu cô nương như cô biết được thưởng thức tài nghệ của ta, ta bán hạt điêu La Hán này cho cô một trăm văn tiền thôi, vừa lúc năm nay là năm khỉ, con khỉ trong tay cô coi như là tặng thêm."
A Ân lại hỏi: "Nếu ta mua, thì hạt điêu này mặc ta xử trí?"
"Cô muốn đập nát cũng được!"
A Ân nói: "Ta chỉ mang ba mươi văn tiền, trước tiên mua cái hạt điêu trong tay này trước." Nói xong, thật sự lấy ba mươi văn tiền ra, đưa cho Mã Đại Hạch. Mã Đại Hạch thu tiền, đáy lòng sướng rơn, hỏi: "Còn cái hạt điêu La Hán kia, cô nương muốn khi nào tới mua nha? Ta để lại cho cô."
Trong lòng càng thêm vui rạo rực.
Hôm nay gặp được thần tài ngu ngốc.
A Ân nói: "Sau một khắc nữa."
Mã Đại Hạch nghe vây, đưa ánh mắt lướt qua A Ân, nhìn về phía ngoài trấn. Trên mảnh đất trống đồng loạt ngừng khoảng mười chiếc xe ngựa. Hắn lập tức nịnh nọt nói: "Ta có thể theo cô nương đi ra ngoài một chuyến, miễn cho cô nương qua lại phiền toái."
"Không phiền toái." Nàng chỉ vào thùng gỗ dưới băng ghế của Mã Đại Hạch, hỏi: "Đó là dụng cụ điêu khắc hạt của ngươi đi, có thể cho ta mượn dùng một chút không?"
Mã Đại Hạch sững sờ nhìn nàng, một lúc lâu mới hoàn hồn, không biết tại sao đem thùng gỗ đưa cho A Ân. A Ân mở ra nhìn, thoáng vừa lòng, nàng lấy ra một con dao nhọn, sau đó thấp giọng ở bên tai Khương Tuyền nói mấy câu.
Khương Tuyền hiểu ý, ánh mắt nàng hơi sáng lên, há mồm liền gọi: "Nơi này có hạt điêu khỉ con hiến đào, chỉ bán một trăm mười văn tiền, đến xem đến xem, đều tới nhìn xem một cái!"
Lời này vừa ra, Mã Đại Hạch như bị sét đánh, hắn dùng ánh mắt nhìn đần độn mà xem A Ân.
Chủ sạp kế bên nghe thế, không khỏi cười ha ha.
Sạp của Mã Đại Hạch cách cổng ra vào của trấn nhỏ không xa, chính là nơi người đến người đi rất náo nhiệt, vừa rồi đã có không ít người ở bên cạnh quan sát, bây giờ nghe thấy một cô nương xinh xắn giòn giã nói ra những lời vớ vẩn như thế, nên người vây xem dần dần tăng nhiều.
Mã Đại Hạch mặt dày đều cảm thấy chịu không nổi, thẹn quá hóa giận nói: "Này, ngươi..."
A Ân phảng phất không nghe thấy, ấm giọng nói: "Có ai mua không?"
Khương Tuyền cười khanh khách phụ họa: "Có ai muốn mua không? Mới có một trăm văn thôi nha."
Đám người cười rung trời, có người trêu nói: "Một trăm mười văn, tính luôn một đôi hoa tỷ muội như hoa như ngọc được không?"
Khương Tuyền trừng to mắt như cái chuông đồng, nói: "Tỷ tỷ của ta ngàn vàng khó mua!"
A Ân cũng không cáu, dưới một mảnh ồn ào này nàng nắm lên dao nhọn. Dụng cụ khắc hạt có năm, dao mài thô, dao mài phẳng, dùi bằng, dùi hình nón, dao nhọn, trong đó thì mũi nhọn dùng để điêu khắc hai mắt. Con khỉ hiến đào của Mã Đại Hạch tuy có hình khỉ, nhưng thiếu thần của khỉ. Lúc trước Ân tổ phụ dạy A Ân khắc con khỉ, còn đặc biệt bắt con khỉ tới, mỗi ngày A Ân nhìn nó một cái canh giờ, nhìn đủ nửa năm, nàng đem thần thái của khỉ thu hết vào đáy mắt.
Con khỉ là loài vật bướng bỉnh hấp tấp nhất, đôi mắt của khỉ, chính là nơi mà tinh hoa của hạt điêu hình khỉ trú ngụ.
Tiếng ồn ào trong đám người chợt ngừng lại.
Người tới chỗ này, phần lớn đều có chút hiểu biết về hạt điêu. Khi thấy con nhóc kia nắm chặt dao nhọn, mọi người liền lập tức biết được đây là người trong nghề, tư thế cầm đao vô cùng tiêu chuẩn, đã vậy động tác còn mây bay nước chảy, không có tí ti kéo bùn dắt nước.
Dần dần, dần dần...
Có người phát ra tiếng thở dài thán phục.
Vừa rồi vẫn chỉ là một con khỉ tầm thường, nhưng một lát sau, lại giống như là đã sống lại vậy, khỉ con hiến đào cơ trí sinh động y như thật. Cứ việc chưa trải qua mài giũa, chưa từng đánh bóng, nhưng mọi người đều biết đao công như vậy, chớ nói một trăm mười văn, hai trăm văn đều có người muốn mua.
"Một trăm hai mươi văn, bán cho ta!"
"Ta ra một trăm năm mươi văn!"
"Cút đi ngươi, ta mở miệng trước!"
...
Cuối cùng A Ân lấy một trăm sáu mươi văn tiền bán ra ngoài, nàng thu tiền, chậm rãi xoay người. Khuôn mặt của Mã Đại Hạch vừa xanh vừa trắng, hắn tất nhiên là biết khắc một con khỉ không khó, khắc một con khỉ vô cùng sống động cũng chỉ phí chút thời gian, nhưng khó là khó ở chỗ sửa chữa thêm trên thành phẩm.
Mặt hắn bị một con nhóc tát được đùng đùng, dị thường vang dội.
Tài nghệ không bằng người, hắn chỉ có thể chịu ngã xuống.
A Ân còn chưa mở miệng, Mã Đại Hạch đã xám xì xám xịt dọn dẹp sạp, nhanh chóng rời đi. Ánh mắt nhìn A Ân của chủ sạp kế bên trở nên không giống nhau, hắn nói: "Tài nghệ của cô nương thật tuyệt! Không biết học nghề từ ai?"
A Ân cười cười, chỉ nói: "Gần đây có nơi nào nghỉ chân không?"
"Có! Vừa lúc hôm nay ta muốn sớm dọn sạp, ta mang các cô đi." Hắn nhếch miệng cười, lại nói: "Ta họ Phạm, tên là Phạm Hảo Hạch."
~ Hết chương 5 ~
Ps: Thiệt ra đọc chương này Grey hơi bất mãn với A Ân, kể ra Mã Đại Hạch chưa làm gì ảnh hưởng tới A Ân, mà nàng lại làm thế, dù Mã Đại Hạch sau này có trả thù cũng là nàng đáng phải chịu... Nhưng kể ra thì nếu Mã Đại Hạch đừng chạy đi mà đứng lại nói chuyện với A Ân thì chưa chắc đã có Phạm Hảo Hạch xáp đi lên.

Hạt điêu: Khỉ con hiến đào

You Might Also Like

0 nhận xét: