tieuduocthe

Tiểu dược thê - Chương 10

03:00:00 Nàng Xám 0 Comments




Chương 10
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Đêm dài.
Khẩn trương nguyên cả ngày nên Khương Tuyền đã sớm lên giường, nàng đang nằm ở bên trong giường nhỏ ngủ mê mệt, đôi mi điềm tĩnh bỗng nhiên cau lại, nàng xoay người, huơ huơ nắm tay, hô lên: "Tỷ tỷ, đánh nàng!"
Sau đó nàng chép chép miệng, tiếp tục nói mớ.
A Ân quay đầu nhìn, đứng dậy thay nàng chỉnh chỉnh chăn, lúc đang định rụt tay lại thì Khương Tuyền mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại mơ mơ màng màng gọi: "Tỷ tỷ?"
A Ân sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ ở đây, ngủ đi."
Khương Tuyền an tâm nhắm mắt lại.
.
Trên bàn có một chung đèn đồng nho nhỏ, ánh đèn hơi ám, nhưng cũng đủ rõ ràng chiếu sáng lên những hạt điêu được sắp đặt ngay ngay ngắn ngắn trên bàn, tất cả đều lớn nhỏ không đều, hình dạng khác nhau, tổng cộng có mười cái. Từ năm tám tuổi kia trở đi, mỗi khi đến sinh nhật, tổ phụ liền đưa cho nàng một cái hạt điêu, chúng nó đều được khắc cực kỳ tinh tế, có sông núi, có con suối, thiên nhiên hùng vĩ được điêu khắc cực kỳ điêu luyện sắc sảo.
Nàng vẫn luôn yêu thích không buông tay, những lúc rảnh rỗi sẽ mang ra thưởng thức tỉ mỉ, có mấy cái hạt điêu dưới sự thưởng thức vuốt ve của nàng đã ngả sang màu đỏ sậm xinh đẹp.
Hai năm trước sau khi tổ phụ qua đời, mỗi khi nàng tưởng niệm tổ phụ thì đều lấy mười cái hạt điêu này ra, nhìn vật nhớ người.
A Ân nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, thấp giọng nói: "Tổ phụ đem cháu bảo vệ được tốt quá."
Hôm nay nàng đấu hạt với Lạc Kiều, quả thật thu hoạch rất nhiều. Trước kia tổ phụ thường kể chuyện giang hồ cho nàng nghe, kể về võ lâm, hai ba câu liền miêu tả ra một cái giang hồ tiêu sái tùy ý, đại hiệp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, thiếu hiệp uống rượu vung trường kiếm phong hoa đẹp đẽ, tất cả chỉ bằng dựa vào một thân võ học, liền theo đuổi đến cảnh giới đại thành.
Hiệp khách phong quang tễ nguyệt, một thân thẳng thắng vô tư.
Nàng vẫn cho rằng kỹ giả khắc hạt cũng như võ giả, có thể luận bàn, có thể tỷ thí, nhưng tuyệt đối sẽ không ngươi lừa ta gạt, mọi người đều đem thực lực của bản thân ra nói chuyện.
Nhưng hôm nay lại để cho nàng kiến thức đến một cái giang hồ khác của kỹ giả khắc hạt.
A Ân cũng không có thất vọng, đây là xu hướng chung, trước mắt chỉ có thể đi thích ứng.
Nàng khẽ vuốt hạt điêu, thấp giọng nói: "Quảng bao nước thẳm non xa, tổ phụ, những thứ mà cháu gái muốn học còn rất nhiều." Lúc này trong mắt A Ân chan chứa toàn là hạt điêu, lang quân đã từng chiếm cứ một góc kia trong lòng nàng, đã sớm không còn chút quan trọng gì.
Non nửa tháng này đã làm cho nàng mở rộng tầm mắt, nàng nhìn thấy thế giới mới.
.
Giờ khắc này vị lang quân bị A Ân ném ra khỏi trái tim đang táo bạo phát điên ở trong phòng, bàn tay vung qua, giấy bút ly tách trên bàn toàn bộ rớt xuống đất, phát ra tiếng vang khổng lồ.
Đứa sai vặt ở ngoài cửa bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện, cũng không dám đi vào, chỉ có thể vội vàng kêu một đứa sai vặt canh cửa khác đi thông báo cho phu nhân.
Đứa sai vặt này khổ hết cả khuôn mặt, bẻ ngón tay đếm đếm, đây đã là lần thứ tám trong tháng này, cũng là ngày thứ mười hai tiểu lang nhà hắn bị nhốt. Kể từ ngày Tạ tổng quản đem lễ hỏi mang về phủ thì phu nhân liền nhẫn tâm đem tiểu lang nhốt ở trong phòng.
Không lâu sau, Tạ phu nhân vội vàng đi đến.
Cửa vừa mở ra, Tạ phu nhân ủng tim gan, kêu lên: "Con à, con đây là tội gì?" Đứa sai vặt yên lặng cúi đầu, trong lòng lại bắt đầu bẻ ngón tay, tiết mục như vậy của phu nhân cũng là lần thứ mười hai trong tháng này.
Tạ phu nhân đỏ hốc mắt nói: "Con đập đồ cũng không sao, nhưng chớ có làm tức bản thân mình, con là tim gan của nương, nương hận không được đem tất cả những thứ tốt nhất thiên hạ này cho con, thì làm sao có thể làm chuyện không có lợi với con chứ? Con thật muốn vì một người ngoài mà làm nương đau lòng sao? Nương mang thai mười tháng sinh ra con, lúc sinh trời giá lạnh đất đóng băng, lại bởi vì khó sinh mà còn mắc bệnh mấy năm nay, nhưng nương đều cảm thấy không sao cả, chỉ cần con của nương bình bình an an, khỏe khỏe mạnh mạnh là đủ rồi."
Tạ phu nhân lại lau nước mắt.
Tạ Thiếu Hoài lâm vào cảm động, làn môi hơi hơi mấp máy. Tạ phu nhân lại sai đứa sai vặt: "Ngốc chỗ kia làm chi, còn không nhanh chóng đem mặt đất dọn dẹp sạch sẽ, lỡ như mảnh vụn đâm trúng tiểu lang, toàn bộ các ngươi đi ăn roi đi."
Tạ phu nhân thở dài lần nữa: "Con à, nương biết trong lòng con không cam nguyện, nhưng Ân thị kia cái gì cũng tốt tốt vô cùng thì sao, đều đã bị phá tướng rồi. Tạ phủ chúng ta làm sao có thể chứa được cô nương như thế? Nói ra, không phải để cho người ta cười nhạo hay sao?"
Tạ Thiếu Hoài nghiêm mặt nói: "Ta không thích Lạc Kiều."
"Chính thê cưới trở về là để bày ra đó, không phải để cho con thích. Con chỉ cần cưới trở về là được." Tạ phu nhân sâu xa nói: "Con à, nếu như đặt ở hai năm trước thì ngay cả cửa nhà chúng ta Lạc Kiều muốn cũng không bước vào được, nhưng hôm nay thế đạo đã biến, phía Vĩnh Bình bên kia yêu thích hạt điêu, huynh trưởng của Lạc Kiều là Lạc Nguyên được Vương tướng tin sủng. Con đường làm quan của phụ thân con trì trệ không tiến, nếu như được Lạc Nguyên ở trước mặt Vương tướng nói tốt vài câu, phụ thân con nhất định có thể rời khỏi Cung thành."
Tạ Thiếu Hoài tiếp tục không vui, nhưng mà cũng không có nói ra lý do phản bác gì.
Tạ phu nhân cũng biết đã không kém nhiều nên nhả ra, liền ấm giọng nói: "Nếu con cưới Lạc Kiều, nương cũng không phản đối con nạp Ân thị làm thiếp, chỉ là lễ chính thê không cần lại muốn, dùng cái kiệu mang vào cửa hông là xong."
"Một lời đã định."
Tạ Thiếu Hoài đây là sợ.
Có một câu nương nói rất đúng, bất kể như thế nào, trước cưới về lại nói. Tuy có chút ủy khuất A Ân, nhưng sau khi thành thân hắn nhất định sẽ đối với A Ân tốt gấp bội!
Kỳ thật dưới đáy lòng Tạ phu nhân vẫn là tương đối coi khinh Lạc gia, nhà bọn họ là phần tử trí thức, không giống với Lạc gia xuất thân là địa chủ, nếu không phải hạt điêu thịnh hành, Lạc Nguyên lại vô cùng may mắn, thì Lạc Kiều sao có thể bước vào cửa nhà họ Tạ của bọn họ? Lấy vậy hầu người, nói đến cùng chẳng qua là thợ thủ công thôi.
Nghĩ đến lời đồn trên phố, nói rằng tam cô nương Lạc gia kia ngang ngược, ỷ vào uy danh của huynh trưởng nhà mình mà hoành hành phách lối khắp Cung thành, đã vậy còn thường xuyên xuất đầu lộ diện, không có chút nào dáng vẻ thận trọng của nữ nhi, Tạ phu nhân dưới đáy lòng liền chán ghét.
Nhưng Tạ gia bọn họ lại cứ là đang cần cái cơ hội này, nên chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Lão gia nhà bà đã ở quan trường yên lặng quá lâu.
.
Sau khi Lạc Kiều về đến nhà, sắc mặt vẫn là vừa xanh vừa trắng. Hôm nay cùng A Ân đấu hạt, tuy thế hòa, thanh danh không đến mức khó nghe, nhưng hiển nhiên là A Ân áp nàng một bậc. Nghĩ đến đây, tâm tình của Lạc Kiều tức thì không được tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Lúc hầu gái bưng trà cho nàng, không cẩn thận run một cái, liền bị Lạc Kiều ném cho cái bạt tai.
Hầu gái nơm nớp lo sợ quỳ xuống xin tha.
Tâm tình Lạc Kiều tệ hơn, đang vung chân đá một phát thì ngoài phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng rống lớn.
"Dừng tay!"
Thanh âm vô cùng nặng nề, chính là phụ thân Lạc Nhai của Lạc Kiều. Lương thị cũng theo sát phía sau. Hôm nay Lạc Kiều vốn là cảm thấy ủy khuất, bây giờ vừa về nhà thì phụ thân mà từ nhỏ đến lớn đều không bỏ được nói nặng lời với nàng một câu, cư nhiên đi khiển trách nàng, Lạc Kiều càng thấy ủy khuất, nàng bẹt miệng, giận đùng đùng nói: "Con đánh một người hầu thì sao vậy? Cha muốn đánh con phải không? Cha đánh nha! Tốt nhất đánh chết con luôn đi."
Lạc Nhai tức đến mức tóc đều sắp dựng đứng lên trời.
"Ngươi..."
Lương thị vội vàng hòa giải, nói: "Kiều Kiều, cha con chỉ là quan tâm con thôi. Lão gia, ngài cũng đừng tức giận, tính tình của nữ nhi từ nhỏ liền như thế, hai chúng ta làm cha mẹ còn không biết hay sao?" Lương thị lại nói với hầu gái: "Các ngươi đều đi xuống đi."
Hầu gái như là được đại xá, vội vội vàng vàng lui xuống.
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại ba người trong phòng. Lạc Kiều nghiêng đầu, không rên một tiếng. Làm cha mẹ, tới cùng là không đấu lại con cái. Lạc Nhai thở dài, nói: "Ngày thường con muốn đánh muốn giết với người hầu trong phủ, cha đều không quản con. Dù sao đó là người hầu có văn tự bán đứt, chết một cái không tính cái gì. Nhưng Mã Đại Hạch không phải là người hầu trong phủ chúng ta, là người ngoài! Con không duyên không cớ phế đi tay của hắn, đó là chúng ta đuối lý trước, nếu không phải Tạ huyện lệnh sắp thành thông gia với chúng ta, nên đem chuyện này chắn xuống dưới, thì hiện tại sao con có thể ngồi ở đây trách mắng người hầu?"
Lạc Kiều không cho là đúng, nói: "Đại huynh là người tâm phúc trước mặt Thừa tướng, Mã Đại Hạch chẳng qua chỉ là một tên bán hàng rong, trong nhà không tiền không thế, con chỉ mới phế tay hắn, chứ chưa có lấy mạng hắn, hắn có thể làm được gì con chứ?"
Lạc Nhai nghe, tức đến mức ruột dạ đều đau lên.
"Người khác chỉ nói đại huynh ngươi thăng chức rất nhanh, ở Vĩnh Bình có một nơi cậy vào thật lớn, nhưng con có biết Vĩnh Bình kia là địa phương nào hay không, đại huynh của con lẻ loi một mình, có khổ có khó trong lòng người khác có thể không biết, nhưng con không thể không biết."
Lạc Kiều nói: "Con biết, cho nên mới đồng ý gả cho tiểu lang Tạ gia. Vĩnh Bình địa phương như thế, con mới không đi, ai cũng đều so với con cao quý hơn, ta ở Cung thành này làm địa đầu xà (*) không được sao?"
(*) địa đầu xà: Lấy trong câu "Cường long khó áp địa đầu xà", nghĩa là một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Như là người giỏi đến mấy mà đi đến nơi khác thì sao đánh lại dân địa phương. Na ná câu "Lệnh vua thua lệ làng" ý.
Lương thị vội vàng mềm giọng nói: "Kiều Kiều, con đây là muốn đem cha con chọc tức ra bệnh hay sao?"
Lạc Kiều mới không cam lòng mà nói: "Được rồi, con tự có chừng mực, về sau sẽ thu liễm chút là được chứ gì, nhất định sẽ không chọc phiền phức cho huynh trưởng." Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Lạc Kiều lại không cho là đúng, nàng chỉ cảm thấy cha nương băn khoăn quá nhiều, đại huynh thiên phú dị bẩm, khắc được một tay nghề tốt nhưu thế, Vương thừa tướng kia chắc chắn sẽ đem đại huynh xem như bảo vật, nói không chừng sau này còn có thể cưới công chúa làm phò mã đâu. Hiện tại nàng mới không lo lắng tới Mã Đại Hạch, bất quá chỉ là tên dân đen mà thôi, bây giờ nàng càng quan tâm là A Ân tra không ra được gì hết kia, La Hán thử tay của cô ta khắc được giống như đúc, lại qua mấy năm, không chừng có thể vượt qua đại huynh, trở thành vật cản của Lạc gia bọn họ.
.
Ngắn ngủn một đêm, ai cũng đều có tâm sự riêng.
Hai ngày sau, A Ân ở dưới chân núi Thương gặp tỳ nữ Đông Vân trong nhà. Đông Vân ngồi xe ngựa tới đây, vừa xuống xe ngựa liền cười dài hành lễ với A Ân, khi nhìn thấy khuôn mặt bóng loáng của A Ân thì càng thêm vui mừng.
"Đại cô nương, bệnh thủy đậu của ngài tốt rồi chứ? Thật là đáng vui mừng, phu nhân sai nô tỳ tới đây thăm cô nương, nói là bên ngoài dù sao cũng thanh lãnh, không thể dưỡng bệnh, muốn đem cô nương tiếp về nhà. Chờ lão gia phu nhân thấy bệnh của cô nương tốt rồi, nhất định từ đáy lòng cao hứng. Đại cô nương, ngài xem, phu nhân sợ cô nương một đường này xóc nảy, nên đặc biệt thuê xe ngựa nha."
Tới cùng là người một nhà, A Ân nghe được mẫu thân nhớ mong nàng, đáy lòng vẫn là vui vẻ.
Nàng hỏi: "Gần đây mẫu thân có khỏe không?"
Đông Vân nói: "Phu nhân ăn ngon ngủ kĩ thân thể cũng tốt."
"Nhiều được ngươi chăm sóc mẫu thân, " nàng ra vẻ không chú ý nói tiếp: "Bông tai mà ngươi đeo thật là dễ nhịn." Đông Vân cao hứng nói: "Là phu nhân thưởng cho ta."
A Ân lại cười nói: "Trong nhà gần đây có chuyện vui gì hay sao?"
"Tạ gia đem lễ hỏi đưa tới đây, ngày gả của đại cô nương cũng chọn xong rồi, mùng mười tháng sau đại cô nương lập tức gả đi làm vợ người." Đông Vân liên tiếp nói ba câu, ngữ khí càng phát ra nhẹ nhàng: "Chúc mừng chúc mừng đại cô nương, rốt cuộc chờ được tới lúc mây tan trăng sáng."
A Ân cảm thấy như có một chậu nước lạnh tưới nàng từ đầu tới chân, ngay cả tia tâm tình vui vẻ vừa mới có lúc nãy cũng đông cứng ngắc.
~ Hết chương 10 ~

You Might Also Like

0 nhận xét: