ngu tinh

Ngu Tình - Chương 12

06:11:00 Nàng Xám 0 Comments





Chương 12:
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Trử Kính Phong rũ mắt xuống nhìn một hồi, cuối cùng nhịn xuống cơn xúc động muốn lôi nàng vào lòng ôm ấp.
Bây giờ nàng ngốc, nhưng mà hắn cũng không có quên sự lựa chọn của nàng khi thần chí còn toàn vẹn.
Đêm hôm đó cũng là một đêm trăng sáng sao thưa như thế này, hắn ngồi ở trên đình nghỉ chân, trên tay cầm một chung ngọc đựng rượu ngon, hắn còn chưa kịp nói gì, nàng đã phát giác mở miệng giành trước, nàng uyển chuyển nói rõ nàng sắp thành hôn, ít ngày nữa sẽ khởi hành về quê trước, mọi việc còn lại có thể tìm quản sự ở phương Bắc của Lý gia xử lý.
Nàng cự tuyệt giống hệt như thủ đoạn xử sự của nàng, đã sạch sẽ lưu loát còn không mất thể diện. Đêm hôm đó, kẻ vốn được xưng là ngàn chén không say như hắn lại trở về doanh trại, lần đầu tiên trong đời uống say túy lúy. Lần đầu tiên động tình, còn chưa kịp bắt đầu đã bị từ chối, hắn biết kiếp này hắn đã cùng nàng vô duyên, bởi vì sự kiêu ngạo của Trử Kính Phong hắn đây, không cho phép bản thân hắn đi yêu một người đã có chồng.
Người nữ nhân ghê tởm này chính là nắm chắc nhược điểm của hắn, mới tùy ý đùa bỡn với hắn như thế, không biết tốt xấu mà đem hắn hãm vào trong nguy cảnh. Bây giờ bị ngốc được triệu để như vậy, thật là giống như trong trời đất này có luân hồi báo ứng.
Nghĩ thế, chút lòng thương xót mà lúc nãy hắn bị vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng kích thích lập tức tan thành mây khói.
Trử Kính Phong xoay người muốn đi, lại phát hiện vạt áo của mình bị người kéo lấy. Hắn cúi đầu nhìn, là một tay của nàng nắm lấy vạt áo hắn, nàng chớp đôi mắt to đọng nước nói: "Bụng bụng đau..." Nói xong, liền ôm chân hắn, khó chịu mà nhúc nhích...
Thì ra hai ngày này nàng đều không có ăn uống đàng hoàng, chỉ có giữa trưa hôm nay mới ăn mấy xâu thịt đầy mỡ, lại cộng thêm trái dại mà Trử Kính Phong hái cho nàng, mấy thứ này hỗn cùng nhau rất là kích thích bao tử. Hàng năm Lý Nhược Ngu đều ở bên ngoài bôn ba buôn bán, mới nho nhỏ tuổi đã bị bệnh bao tử.
Mấy ngày này một ngày ba bữa đều không ăn đúng giờ, thế nên tật xấu đau bao tử lại phạm vào. Chẳng qua hiện tại đầu óc nàng không thông, nên trong nhất thời không phân biệt được sự khác biệt giữa cái bụng đau và cái bao tử nó đau khác nhau thế nào, chỉ đồng loạt cho rằng bụng đau mà thôi.
Trử Kính Phong nhíu mày dùng một tay nhấc nàng lên, mắt nhìn vào vị trí mà nàng dùng tay che, vừa nhìn liền biết bệnh bao tử của nàng lại tới thăm.
Hắn cau mày ôm nàng lên thả xuống giường, rồi kêu thầy thuốc tới bắt mạch kê thuốc cho nàng. Nhược Ngu từ đầu đến cuối đều nắm chặt vạt áo của Trử Kính Phong không chịu buông.
Thức ăn đã nguội trên bàn đều bị bưng xuống. Không cần Tư mã đại nhân mở miệng, Quan Phách đã khéo hiểu lòng người sai nhà bếp của Dịch quán chuẩn bị cháo bí đỏ củ từ chuyên dưỡng bao tử bưng lên.
Xem tại chuyện nàng bệnh như nụ hoa ủ rũ, lại còn nắm lấy chính mình không buông, Trử Kính Phong liền dằn tính tình xuống dỗ nàng ăn xong nửa chén cháo, sau đó chuẩn bị uống thuốc đã được nấu sẵn.
Nhưng mà mùi vị của thuốc này cực kỳ đắng, Nhược Ngu chỉ vươn cái lưỡi liếm qua một hớp liền không chịu thêm nữa. Ngay cả bàn tay nắm lấy vạt áo hắn cũng buông ra luôn, rõ rành rành là đem hắn lợi dụng xong không cần, hận không được để hắn biến mất ngay lập tức.
Trử Kính Phong cũng là bị người núp trong chăn này né trái né phải né đến mức khiến cho tính kiên nhẫn của hắn biến hết sạch. Hắn dứt khoát đem chén thuốc uống một ngụm to, sau đó lật tung chăn lên, dùng một tay xách nàng lên nhốt vào trong lòng, sau đó lấy miệng mớm vào, hắn đem cái miệng nhỏ của nàng giữ chặt, tất cả thuốc đều rót hết vào trong miệng nàng.
Bờ môi vốn trong veo thơm thoang thoảng lúc bàn ngày này, hiện tại lại trở nên cay đắng khó mà nuốt xuống. Lần đầu tiên sau khi ngốc, Nhược Ngu tự mình dùng miệng để mà thể hội đến sự thiện biến của nam nhân.
Chờ đến khi dược tính phát tác, tiểu đần độn rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ đi, thì trời đã hoàng hôn.
Trử Kính Phong vốn là muốn về phòng nằm nghỉ ngơi, nhưng lại bị Quan Phách vội vàng chạy tới báo: "Chủ công, Ngụy công công phủ Dệt Đan đêm khuya tới chơi."
Trử Kính Phong cười lạnh một tiếng: Tới được thật là nhanh!
Ngụy công công này nhưng mà là một nhân vật tột cùng. Ông ta vốn là người tâm phúc trong cung Bạch phi nương nương, sau này bị Bạch quốc cữu ủy thác trọng trách, đến Giang Nam kinh doanh phủ Dệt Đan, giúp Bạch gia sưu cao thuế nặng tiền bạc, là một người cực giỏi tính toán. Chắc hẳn là Trầm Như Bách hướng ông ta đưa lời nhắn, để ông ta biết mình giam lại đống hàng hóa kia.
"Tư mã đại nhân, tạp gia (*) biết ngài luôn luôn không thấy con thỏ thì sẽ không bỏ con ưng, khiến ngài không duyên cớ cho đi, nghĩ tới ngài cũng sẽ không làm. Bây giờ ngươi và Viên Thuật chia nhau nắm giữ hắc thủy, khó tránh sẽ chiến một trận trên sông, chiến thuyền do công bộ chế tạo có chất lượng thượng thừa, đổ bộ nhanh chóng, nếu như Tư mã có cần, tạp gia nguyện ý làm chủ đem bản vẽ tặng cho Tư mã được không?"
(*) tạp gia, là cách tự xưng của thái giám vào khoảng cuối Minh sang Thanh, chữ ban đầu là "ta gia" nhưng do vùng miền đọc chệch âm thành "tạp gia", đồng âm đồng chữ với học phái Tạp Gia (1 học phái thời Tiên Tần, vd như Lã Bất Vi là 1 người đại biểu cho học phái này), nguồn gốc chữ "tạp gia" cho thái giám này giải thích dài dòng về từng chữ ghép quá nên Grey bỏ qua.
Trử Kính Phong nghe vậy cười lạnh: "Ngụy công công quả nhiên là một người giỏi đàm phán, thế nhưng biết cái mà bổn tọa cần nhất là cái gì. Bất quá... Ngụy công công có vẻ như xem khẩu vị của bổn tọa quá nhỏ, chỉ vỏn vẹn một tờ bản vẽ không hoàn chỉnh, liền mơ tưởng đổi lấy mấy thuyền hàng cấm kia sao? Bàn tính này tính làm sao cũng là một cuộc mua bán lỗ vốn a!"
Nhị tiểu thư Lý gia trước giờ có thói quen giao bản vẽ tạo thuyền không hoàn chỉnh cho xưởng đóng tàu, trong đó những bộ phận lắp ráp trọng yếu đều do xưởng của Lý gia một mình làm ra rồi cung cấp. Cho dù là lúc trước làm chiến thuyền cho hắn cũng là như thế. Sau này bởi vì trở mặt với Lý gia, nên mấy chiếc thuyền chiến kia cho dù đã làm xong rồi, nhưng vì khuyết thiếu mấy cơ quan trọng yếu, đến bây giờ vẫn còn là đống phế vật thả neo ở bến tàu.
Ngụy công công lại là hơi đắc ý cười: "Điểm này, Trử tư mã liền có điều không biết. Tuy rằng nhị tiểu thư Lý gia đã ngã ngốc, nhưng là kỳ kỹ truyền thừa của Lý gia không chỉ có một mình nàng giữ! Bây giờ tam tiểu thư Lý gia ra mặt, đã làm ra bản vẽ mới, ít ngày nữa thuyền mới lập tức có thể xuống nước chạy thử... Trử tư mã, ngài không nguyện mấy chiếc thuyền chiến kia của mình vẫn hoang phế ở bến tàu như vậy đi? Chỉ cần ngài gật gật đầu, mấy chiến thuyền kia có thể khởi tử hồi sinh!
Thấy Trử Kính Phong có vẻ như vẫn không tin, Ngụy công công khẽ cười nói: "Mấy ngày nữa, sẽ có người đưa mô hình thuyền được thu nhỏ lại tới cho Tư mã ngài, là thật hay giả, ngài vừa xem liền biết. Chiến thuyền mà tam tiểu thư Lý gia tự mình thiết kế sẽ sau ba tháng nữa bộc lộ tài năng trên cuộc thi đấu thuyền, đây là phát pháo đầu tiên của tân truyền nhân Lý gia, chỉ sợ là khó cầu được một chiếc. Tư mã đại nhân nếu như không nắm chắc cơ hội, thì sẽ bỏ mất dịp thấy được chiến thuyền này!"
Trử Kính Phong hơi hơi nheo mắt lại, khẽ cười nói: "Vậy thì bổn tọa xin đợi Ngụy công công đưa thuyền nhỏ tới đây, nhất định sẽ nhìn no mắt."
Trước khi rời đi, Ngụy công công mở miệng nói: "Còn có một chuyện, nhị cô nương Lý gia kia bây giờ đã ngây dại không có thuốc nào cứu được. Mong rằng Tư mã đại nhân khoan dung chút, thả nàng về phủ đi. Còn có mười ngày nữa, nàng liền thành hôn với nhị công tử Trầm gia, ngài cứ một mực giam nàng như vậy, lan truyền ra ngoài cũng không được tốt đúng không?"
Trử Kính Phong nhếch nhếch khóe môi, không có trả lời, cũng không có cự tuyệt.
Sau khi Trầm Như Bách được Ngụy công công hồi âm, trong lòng cũng có ý định. Hắn lập tức trở lại Lý gia báo tin.
Lý lão phu nhân nghe nói sự tình có chuyển cơ, Tư mã đại nhân có thể sẽ thả người thì trong lòng buông lỏng, liên thanh kêu A Di Đà Phật.
Nhưng mà khi nghe nói tới chuyện Lý Tuyền Nhi có thể vẽ bản vẽ và chế tạo mô hình thuyền thì lại là hồ nghi vọng qua.
Bí tịch tổ truyền của Lý gia, không chịu được nửa điểm sơ xuất truyền thừa. Những con thuyền chạy trên biển, chịu tải vô số tánh mạng, tuyệt không thể để cho người có tài nghệ không tinh mang lấy danh Lý gia đi rêu rao lừa bịp.
Năm đó lão gia nhà mình đem bí kỹ truyền thừa dạy cho nhị nữ nhi đã là kinh thế hãi tục trái ngược gia phong. Nhưng trước giờ bà không có thấy lão gia truyền thụ tài nghệ cho thứ nữ Lý Tuyền Nhi a.
Tại lúc bà hồ nghi nhìn qua thì, Lý Tuyền Nhi vững vãng ngồi ở bên cạnh mẫu thân mình là Chu di nương, nàng không có vẻ biết vâng lời như lúc trước, cằm nàng hơi hơi nâng lên, không tự ti cũng không hống hách.
Nàng giương mắt liếc Trầm Như bác một cái, sau đó mở miệng nói: "Đại nương, bây giờ nhị tỷ đã hãm thân vào ngục tù, Tuyền Nhi tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực cứu tỷ tỷ. Trước kia nhị tỷ đã từng lén truyền thụ cho con một vài bí kỹ tạo thuyền, tuy rằng Tuyền Nhi ngốc, không huệ chất lan tâm học một biết mười như là tỷ tỷ, nhưng tới cùng cũng biết chút thô thiển, dựa vào bản vẽ mà nhị tỷ lưu lại, tạo ra một chiếc thuyền hoàn chỉnh cũng là không khó... Chỉ là Tuyền Nhi có một thỉnh cầu, không biết đại nương có chịu đồng ý hay không?"
Lý phu nhân hỏi: "Có thỉnh cầu gì?"
Lý Tuyền Nhi lập tức vững vàng nói: "Trước đó bởi vì Tuyền Nhi không yên lòng nhị tỷ, nên muốn cùng tỷ ấy gả đi. Nhưng mà Trầm nhị thiếu lại cực lực phản đối, Tuyền Nhi vốn cho rằng là nhị thiếu chán ghét Tuyền Nhi, nên mới lên tiếng cự tuyệt, đâu biết là chàng ấy trằn trọc đưa lời cho nương của con, thì ra là chàng không muốn để cho Tuyền Nhi bị ủy khuất, muốn Tuyền Nhi ngang vai ngang vế với nhị tỷ, cùng cưới làm bình thê..."
Nói đến đây, khuôn mặt của nàng ửng đỏ, thật là giống như thiếu nữ mới chớm nở nụ tình, nàng ngẩng đầu cười nói với Lý phu nhân: "Trầm nhị thiếu có lòng cùng cưới tỷ muội giống như tiên thánh Đế Thuấn, không biết đại nương có thể thành toàn ta và nhị tỷ không, sau này Tuyền Nhi có thể cùng theo bên người nhị tỷ?"
Lý phu nhân tuy rằng có lúc mềm lòng mắc hồ đồ, nhưng tới cùng là không ngốc. Đây là cái gì với cái gì? Nhị cô nương của mình còn đang ở trong nhà tù của Trử tư mã kia chịu khổ đây, vậy mà Lý Tuyền Nhi lại cứ ở thời điểm không thích hợp thế này, đem chuyện cũ nhắc lại, há không phải là có ý áp chế?
Bà lập tức liếc Trầm nhị thiếu đang ngồi cụp mắt không nói lời nào bên cạnh, lạnh lẽo nói: "Chuyện này, ta sẽ bàn với nương của ngươi sau... Hiện tại quan trọng nhất là cứu nhị tỷ của ngươi ra."
Lý Tuyền Nhi lại không muốn Lý phu nhân cứ thế mà hàm hồ đi qua, bèn đứng dậy quỳ xuống nói: "Hiện tại nhị tỷ liên tiếp mang tới tai họa cho Lý gia, khó được là Trầm công tử không rời không bỏ, nhưng mà đại nương ngài cũng phải vì thanh danh của Trầm công tử mà suy tính chứ, nếu như nhị tỷ thật sự bị triều đình giáng tội, bị lưu đày biên ải, chẳng lẽ nào bà còn muốn Trầm gia cũng chịu liên lụy sao? Bây giờ thiếp cưới đều đã phát ra, mười ngày sau khách khứa sẽ đầy nhà, nếu như nhị tỷ không tới, chẳng lẽ nào muốn hỉ kiệu của Trầm gia có đi không có về hả? Trầm công tử đối với Lý gia có tình có nghĩa, Tuyền Nhi bất nhẫn để Trầm công tử bị người chỉ trích, vì thế nguyện thay tỷ tỷ gả đi qua trước, chờ đến khi nhị tỷ bình an trở về, lại đi nghênh đón nhị tỷ vào phủ!"
Lúc này, ngay cả thị nữ Long Hương của Nhược Ngu cũng nghe không vô, lập tức trừng to mắt oán hận lên tiếng: "Thế nào? Dựa theo ý tứ của tam tiểu thư, ngài vào cửa trước, chẳng lẽ nào nhị tiểu thư thân là chính thê ngược lại muốn giống như thiếp thất mà vào cửa sau hay sao?"
Lý Tuyền Nhi đã sớm không còn vẻ biết điều nhu thuận như xưa, nàng ngưỡng cằm nói từng câu từng chữ: "Nếu như cô ta không thể đúng lúc tẩy thoát tội, khi nào vào cửa, còn thật là nói không chính xác nha!"
~ Hết chương 12 ~

You Might Also Like

0 nhận xét: