ho thuyet bat dao

HỒ THUYẾT BẠT ĐẠO - CHƯƠNG 1

03:55:00 Nàng Xám 0 Comments


Quyển I - Phỉ thúy tiểu nhân

Chương 1
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Giờ dậu ngày mùng năm tháng chạp năm Đồng Trị thứ mười ba triều Thanh, Hoàng đế Đồng Trị vì nhiễm lên bệnh giang mai mà buông tay nhân gian, lúc ấy chỉ mới 19 tuổi.
Bởi vì không có con cháu kế vị, nên Từ Hi làm chủ, đem con trai của em gái ruột mình là đường đệ kiêm biểu đệ của Đồng Trị lúc đó mới ba tuổi rưỡi đón vào trong cung, sau đó rất nhanh để cậu bé kế thừa đại vị, đặt niên hiệu là Quang Tự.
(Đường đệ: Em họ trong quan hệ chú bác. Biểu đệ: Em họ trong quan hệ cô cậu dì.)
Hoàng hậu A Lỗ của vua Đồng Trị từ trước tới nay không được Từ Hi thích, sau khi vua Quang Tự kế vị thì càng cảm thấy tình cảnh sau này của mình càng thêm gian nan, tiền đồ xa vời, nên sau khi vua Đồng Trị qua đời liền ở trong cung nuốt vàng tự sát vào ngày hai mươi tháng hai năm Quang Tự đầu tiên, năm ấy 22 tuổi.
Sáu mươi năm sau, năm 1945, Huệ lăng của vua Đồng Trị và Hoàng hậu bị đào trộm, hài cốt của Hoàng đế bị phá hủy. Còn thân thể vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, da thịt vẫn còn co dãn của Hoàng hậu A Lỗ Đặc Thị, lại bị lột sạch quần áo, bụng bị xé ra, ruột chảy xuôi trên đất.
***
Những khi thời tiết không quá nóng bức, khách trong tiệm cũng không quá nhiều thì tôi và Hồ Ly đều sẽ đóng cửa tiệm sớm một chút rồi đi tắm rửa, sau đó leo lên sân thượng để hóng mát.
Sân thượng là do Hồ Ly dùng chút vật liệu đầu thừa đuôi thẹo còn dư lúc làm mặt tiền cửa tiệm làm thành, vây vòng quanh là những rào chắn cao thấp xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ban đầu còn cảm thấy nó rất khó xem, trông giống như một con quái vật lệch qua bên cạnh lầu. Ai nghĩ tới qua một cái mùa xuân thôi mà dây leo lại bò đầy như bị điên, sau khi dây leo đem những miếng gạch vỡ sứt sẹo che hết rồi thì nơi này nhìn qua cũng khá là dễ xem, cầm lời của Lâm Quyên nói thì nó trông giống như là cái tổ chim, một nửa cong cong lông lá xồm xàm xanh rì rì, làm người ta vừa nhìn qua liền muốn chui vào bên trong.
Lúc trăng tròn Hồ Ly thường một mình chui vào trong đó, có khi ngẩn người, có khi ngủ một giấc. Những lúc này hắn luôn hiện ra nguyên hình, chổng vó nằm ở chỗ ấy, hình như rất là hưởng thụ. Thế là mùa hè vừa đến thì tôi cũng học theo hắn mà cùng nhau chổng vó nằm ở chỗ đó, kết quả là nằm nằm liền nằm thành thói quen, cảm thấy so với nằm trong phòng máy lạnh tránh nóng còn thư thái hơn nhiều, đặc biệt là khi trời có gió. Có đôi khi trên đỉnh đầu còn lủng lẳng mấy chùm mướp, đung đung đưa đưa như muốn rớt, hệt như vừa mở miệng ra thì chúng nó lập tức có thể rơi vào trong miệng của mình. Lúc đó tôi sẽ hướng bên cạnh nhích qua một chút, rồi nhìn quả mướp lắc qua lắc lại ở trên cái mũi cao cao của Hồ Ly, rồi thì hắn sẽ hắt xì một cái mà tỉnh dậy, hên hên còn có thể thấy được quả mướp bị cái hắt xì của hắn chấn rớt xuống đầu hắn.
Gần đây "Tổ chim" lại nhiều ra một con mèo tên là Kiệt Kiệt.
Kiệt Kiệt cũng thích nằm chổng vó, chẳng qua là nó nằm ở trên bụng của Hồ Ly, bởi vì bụng của Hồ Ly rất mềm, lúc nằm xuống thì bụng sẽ hơi hơi lõm, rất giống như là một cái tổ thoải mái. Cho nên có lúc tôi cũng muốn học theo Kiệt Kiệt nằm ở trên đó, bất quá không thành công được lấy một lần, bởi vì đầu của tôi còn chưa có kề đến bụng của hắn thì Hồ Ly đã phát ra tiếng thét chói tai như là tiếng giết heo, hơn nữa tôi cũng không có sự mẫn tiệp giống như Kiệt Kiệt, vừa bị giẫm thì trong chớp mắt đã lại nhảy nhót lên bụng của hắn...
Tôi nói Hồ Ly sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy chứ. Hồ Ly lại rất đắc ý, hắn nói: Chậc, hồ ly có cái lúc nào hào phóng đâu.
Nói cũng phải, Hồ Ly có bao giờ hào phóng đâu...
Nhiều lúc ngẫu nhiên ngửa đầu ngắm sao thì tôi sẽ thấy được một vài sợi tóc màu bạc bị gió thổi tung trong không trung, đó là Gia ngồi ở trên cửa sổ.
Tôi không biết có phải là hắn đang nhìn chúng tôi không, mỗi lần tôi nhìn hắn thì ánh mắt của hắn luôn đang nhìn vào một vài chỗ rất xa ở nơi khác, hắn cứ luôn an tĩnh như vậy, hơn nữa còn cách chúng tôi được xa xa, ở một cái cự ly mà hắn cho rằng thích hợp. Có đôi khi thật muốn biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, ở trong mắt hắn chúng tôi tới cùng là chút gì, cái gì hắn cũng không chịu nói, mà chỉ an an tĩnh tĩnh lưu lại trong nhà tôi. Có những lúc tôi và Lâm Quyên đi ra ngoài dạo phố, sẽ thấy được bóng dáng của hắn ở xa xa đi theo, có thời điểm nằm ở trên sân thượng, sẽ thấy được hắn ngồi ở trên cửa sổ ở lầu bên cạnh hóng mát. Nhưng cho dù là chúng tôi nói gì làm gì đi nữa, thì hắn đều không bao giờ tham dự, tựa như chúng tôi và hắn sinh hoạt ở hai cái thế giới được ngăn cách bằng một tầng thủy tinh, rồi lại tựa như hắn đang ở một chỗ mà tôi không chạm tới được để quan sát tôi, tuy rằng ánh mắt của hắn và tôi cũng không có chạm vào nhau.
Mà mỗi khi đến lúc này Hồ Ly luôn phá lệ trầm mặc, không biết vì sao Hồ Ly mà trầm mặc xuống thì không khí chung quanh đều trở nên nặng nề lên, thậm chí đến cả mùi thơm ngát của giàn mướp trên đỉnh đầu cũng ngửi không ra, tôi không biết hắn có thể cảm giác đến điểm này không, bởi vì những lúc này hắn thường là nhắm mắt lại.
Chỉ có mình Kiệt Kiệt là từ đầu đến đuôi đều vui vẻ, vui vẻ lăn tới lăn lui ở trên bụng của Hồ Ly, có khi còn nhảy đến bên chân của Gia quanh quẩn, nó chỉ hờ hững với một mình tôi, tất nhiên là trừ lúc cho nó ăn ra. Cho nên người ta hay thường nói mèo rất gian, loài mèo xảo quyệt luôn có thể rất mẫn tiệp biết được bên nào là kẻ mạnh, bên nào là kẻ chỉ cùng cấp bậc với nó.
Có nhiều khi nổi hứng, Hồ Ly sẽ kể chút chuyện mà trước kia hắn gặp phải trong lúc tu luyện cho tôi nghe, tôi đem những chuyện đó gọi là Chuyện xưa của Hồ Ly. Tuy rằng hắn vẫn luôn cường điệu lặp đi lặp lại rằng những chuyện đó là biên niên sử năm trăm năm tiến hóa của hắn.
Chuyện xưa của Hồ Ly rất nhiều, đều là chuyện ly kỳ quỷ quái, nhất là những chuyện xảy ra vào cuối triều Thanh đầu Dân quốc, những chuyện này theo khẩu khí không nóng không lạnh tựa như là tán gẫu của Hồ Ly nói ra, tuy rằng đang lúc mùa hè, nhưng thỉnh thoảng trên cánh tay của tôi đều sẽ nhịn không được nổi lên một tầng da gà gai ốc.
Ví dụ như hắn nói, năm Hàm Phong có một cô gái con nhà giàu bó chân, bó bó sao mà chân rữa nát, vì thế vị tiểu thư này liền đi đời nhà ma, đêm đó sau đầu thất của cô gái này, hắn chui vào trong nhà đó ăn trộm gà thì thấy được tiểu thư kia từ bên ngoài cửa tròn tiến vào, là bò từng chút từng chút vào trong, bởi vì hai bàn chân của cô ta đều không còn, phía dưới hai cái ông quần chỉ có hai thứ gì đó đen tuyền lay động. Hồ Ly nhìn cô ta bò một đường vào phòng chính của ngôi nhà này. Rồi suốt cả đêm hôm ấy chó cũng không kêu lấy một tiếng, chỉ có đứa bé gái mà tiểu thiếp của nhà này mới sinh là khóc hơn nửa đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, người hầu tới đây chào hỏi mới phát hiện ra tất cả người trong nhà này đều chết hết, phần cứng từ miệng đến cằm của người chết đều bị người ta xé xuống dưới.
Còn có chuyện vào thời Dân quốc, quốc gia rung chuyển, lão bách tính cũng không an sinh, cho nên khi đó thổ phỉ cường đạo rất nhiều, riêng trộm mộ thì càng là hung hăng ngang ngược chưa từng có, bọn họ đều là tranh thủ loạn thế để mà phát một vố tiền của phi nghĩa. Có lần ở rừng núi hoang vắng, Hồ Ly đang đối trăng tu luyện, thì thấy được một nhóm người từ trong cái động chui ra. Hắn vốn không biết là chuyện gì thế này, chỉ theo bản năng trốn qua một bên nhìn chung quanh, sau đó ngửi được mùi trong không khí mới biết, thì ra những người này chính là dân đào động khoét vàng. Có thể thấy được thu hoạch của đám người này cũng không nhỏ, bởi vì từ xa nhìn qua đều có thể thấy được một tầng bảo khí, chẳng qua là tầng bảo khí mỏng manh kia không thể lấn át được âm khí trên tấm ván quan tài chất đầy châu báu mà bọn họ đang cực sung sướng vác trên vai, trên ván quan tài có một người đàn bà đang ngồi, bọn họ một đường bước đi, người đàn bà đó một đường nhìn theo, cái bụng bên dưới lớp áo bông đỏ lớn giống như là trống cái.
Nói tới đây đột nhiên Hồ Ly dừng lại nhìn phía sau lưng tôi, sau đó nói, Bảo Châu, ai đứng phía cô vậy.
Câu nói này đem tôi dọa thiếu chút nữa là lăn từ trên sân thượng lăn xuống. Cho nên sau này chỉ cần hắn lại kể những chuyện tương tự như vậy thì tôi liền nhéo lấy lỗ tai của hắn, lấy đó phòng hắn lại đột nhiên toát ra loại nói đó để dọa tôi.
Sau đó Hồ Ly kể tiếp, không bao lâu sau ngày đó, hắn đi tới một thôn xóm gần đây, trong lúc tìm chỗ ở thì trùng hợp nghe người chung quanh nói về đám trộm mộ kia. Bọn họ nói không biết vì sao mà đám người đó lại ở nửa đường trở về đột ngột giết chết lẫn nhau, cuối cùng tất cả người đều chết hết, chỉ thừa lại một ông già họ Trương trốn ở phía dưới quan tài nên tránh được một kiếp. Núp tới lúc trời vừa sáng thì ông già này nhanh chóng dùng tấm ván quan tài đem chút bảo bối kia kéo về nhà, từ đó nhanh chóng biến hóa thành nhà giàu nhất toàn thôn.
Nhưng người giàu nhất thôn này không bao lâu sau cũng chết, là tự sát, bởi vì con trai duy nhất mà ông ta thương yêu nhất lại bị tươi sống chết ngạt khi núp ở trong tủ chơi đùa. Mà cái tủ kia lại do ông ta tự tay làm ra, chính là dùng tấm ván quan tài mà ông ta mang về để làm, nguyên do vì nó là gỗ lim cực phẩm vô cùng hiếm thấy.
Thấy Hồ Ly đụng tới nhiều chuyện như vậy quá, tôi rất hiếu kỳ không biết những Hoàng đế lão tử trong lịch sử cổ đại kia hắn có từng đụng qua hay không. Miệng Hồ Ly nhếch lên, gật gật đầu: Có, đương nhiên có.
Vậy thì hình dạng của những Hoàng đế Hoàng hậu kia như thế nào nha. Tôi tiến một bước hỏi, đầy cõi lòng là sự tò mò.
Hắn nghĩ nghĩ, sau đó xoay người dùng hòn đá nhỏ vẽ ra hai người trên mặt đất, rồi chỉ vào người bên trái nói, đây là Khang Hi, sau đó chỉ vào người bên phải nói đó là Càn Long. Còn nói rằng hình dạng của hai vị Hoàng đế này là hắn nhớ được rõ ràng nhất, còn những người khác luôn ngồi ở trong thành Tử Cấm, yêu quái rất khó mà tùy tùy tiện tiện liền đụng tới.
Sau khi xem hình vẽ hai người kia xong tôi liền xóa đi hết, sau đó cũng không còn hỏi qua những vấn đề tương tự với hắn nữa, bởi vì hai người này một người bị hắn vẽ được giống như chồn, một người bị hắn vẽ giống như là người ngoài hành tinh (ET).
Ở trên sân thượng nói rất nhiều chuyện xưa, nhưng mà cho tới nay Hồ Ly rất ít khi đề cập đến chuyện của chính hắn, giống như năm trăm năm mà hắn tu hành này hắn chỉ sống ở trong thế giới của người khác thôi vậy. Việc này có chút khác thường, bởi vì tôi biết hắn là một người có biết bao nhiêu là tự luyến, người tự luyến thường rất thích nói đến những vấn đề riêng của bản thân mà chính hắn cảm thấy rất đáng để khoe khoang.
Thế là có một lần, ta có chút bà tám hỏi Hồ Ly: Hồ Ly, Anh đều sống năm trăm năm rồi, không lẽ anh chưa từng cưới vợ sao?
Hắn vừa nghe xong lập tức làm ra một bộ biểu tình rất thô tục: Ố ồ, chẳng lẽ cô rốt cuộc nghĩ suốt rồi, muốn làm vợ tôi hả?
Câu trả lời này cũng không có ra ngoài dự đoán của tôi, bề ngoài dù cho giống người đến mấy đi nữa, thì hồ ly tinh chính là một loại sinh vật không tim không phổi như vậy đó, thích nói về mỹ nữ, thích cua mỹ nữ, nhưng nghe đến chữ vợ liền choáng váng ngay. Thường thường nghe người khác hỏi liền lập tức nói lảng ra chuyện khác, đương nhiên ở điểm này thật sự có không ít đàn ông hết sức giống hắn.
Đàn ông và hồ ly tinh, đây là hai loại sinh vật vĩnh viễn chỉ biết đánh đánh đá đá nhằm dính chút món lợi nhỏ trên mặt trận tình sắc a.
Nhưng mà có một lần, vẻn vẹn chỉ có một lần, hắn có chút bất đồng. Nếu như nhớ không lầm, chính là lần mà hắn trốn từ nhà Lâm Mặc về không lâu sau đó, lần đó hắn không có thô tục ứng phó tôi giống như thường ngày. Tại lúc tôi theo quán tính hỏi hắn vấn đề đó, hắn có chút khác thường trầm mặc mấy phút. Thật sự là mấy phút, bởi vì tôi nghe tiếng dế kêu nghe đến mức sắp ngủ tới nơi, mà hắn cũng tại lúc đó thình lình quay đầu nhìn tôi một cái, nói: "Có a."
"Có?!" Lần hồi đáp này làm cho tôi rất ngoài ý muốn.
"Có, " hắn khẳng định lần nữa. Sau đó cười: "Tiểu Bạch, sao bộ dạng của cô giống như nhìn thấy quỷ vậy."
Tôi không biết bộ dạng của mình có thật giống như đã gặp quỷ hay không, nhưng đối với câu trả lời của hắn, giật mình là khẳng định, bởi vì hắn không biết rằng câu trả lời của hắn có biết bao nhiêu đột ngột. Đột ngột đến mức khiến cho tôi không kịp chuẩn bị một chút tư tưởng, thành ra trong nhất thời tâm tình trở nên phức tạp một chút. Đương nhiên, việc này không thể để cho Hồ Ly biết, tôi không thể để cho một con hồ ly tinh biết câu trả lời của hắn sẽ khiến tâm tình của tôi biến thành phức tạp, chuyện này quả thật cùng chuyện hắn biết tôi đã từng tơ tưởng đến hắn đều là chuyện cực kỳ hỏng bét.
"Vậy cô ấy đâu rồi." Sau đó tôi lại hỏi. Lúc hỏi trái tim của tôi đập rất là nhanh.
Hắn nói: "Đi rồi."
"Đi rồi." Tôi lặp lại lời nói của hắn, có lẽ lúc lặp lại này tôi phải dùng một loại biểu tình và âm điệu càng thương tiếc mới đúng, nhưng không biết sao lúc ấy tôi làm sao cũng không thể làm được, chỉ cảm thấy trái tim vốn muốn nhảy ra khỏi cổ họng kia nay đã hòa hoãn lại, sau đó tôi lại nhịn không được lặp lại một lần: "Đi..."
Khi đó Hồ Ly giống như là nhìn nhìn tôi, tôi không xác định lắm, bởi vì lúc đó trong đầu loạn vô cùng, cảm giác kỳ quái đến thế nào đều có, nhưng rõ ràng nhất chính là hối hận, tuy rằng tôi không biết vì sao bản thân phải hối hận.
Vấn đề là do chính tôi hỏi, hơn nữa còn là chuyện mà tôi muốn biết. Nhưng sau khi Hồ Ly thành thật hồi đáp xong thì tôi lại hối hận.
Tựa như có chút chuyện vẫn là không biết mới tốt.
"Làm sao sẽ... Đi rồi." Nhưng mà miệng của tôi lại không chịu khống chế mà hỏi ra cái vấn đề thứ hai.
Hồ Ly nghe xong lại trầm mặc khoảnh khắc, sau đó nói: "Bởi vì tôi thật có lỗi với cô ấy."
Trong lòng tôi đột nhiên lộp bộp một chút.
Liền ở cách đó không lâu, hình như tôi cũng từng nghe lời nói tương tự từ trong miệng của người đàn ông tên là Lâm Mặc kia, mà loại cảm giác như đã từng quen thuộc này làm cho tôi cảm thấy không được tốt cho lắm. Thế là tôi lại hỏi: "Cái gì gọi là... Thật có lỗi với cô ấy."
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, thân thể của Hồ Ly đột nhiên chuyển động, hắn dùng móng vuốt ấn chặt đầu của tôi, sau đó quét ta từ trên xuống dưới vài lần. Hành động này khiến cho tứ chi của ta trở nên có chút cứng ngắc, thậm chí bao quát cả biểu cảm trên mặt.
Ta nghĩ lúc ấy biểu cảm của ta nhất định rất là khó xem, bởi vì hai con mắt của hắn lập tức hơi hơi cong lên, vẻ mặt như cười như không, không khỏi làm cho người ta có loại cảm giác sởn tóc gáy: "Anh... Nhìn tôi làm gì! Hồ Ly!"
Hai con mắt của hắn cong được càng sâu, giống như là hai mảnh trăng non tinh tế.
Thế là tôi chợt rõ ràng chính mình lại mắc lừa, bởi vì tôi lại đi tin tưởng một cái hồi đáp nhìn qua rất là nghiêm túc của một con hồ ly tinh.
Cái gì có vợ chứ, cái gì mà cô ta đi rồi, thì ra đều là nói ra để chờ cười nhạo cái biểu tình tin là thật của tôi. Tôi lập tức đuổi theo đánh hắn đến mức hắn í ới kêu la chạy trối chết, sau lần đó tôi không có hỏi hắn những vấn đề nhàm chán tương tự như vậy nữa, hiện tại không, về sau không, tương lai vĩnh viễn cũng không. Hồ ly tinh thôi, chỉ cần nghe những chuyện xưa mà hắn kể một chút là được rồi, còn thật thật giả giả trong đó, đối với tôi mà nói căn bản không tồn tại bất kỳ ý nghĩa gì.
Nghĩ nghĩ, tôi dùng lực nắm lấy một nắm nho khô nhét vào trong miệng, cảm nhận những hạt nho khô ngọt ngào đậm đặc thuận theo đầu lưỡi mà trượt vào cổ họng từng chút từng chút, theo sau một vài lúng túng do sự hồi tưởng lúc nãy cũng chậm rãi trở nên mờ nhạt. Tôi giương mắt nhìn nhìn Hồ Ly, hắn đang chổng vó ngủ khì khì ở ngay bên cạnh tôi, một chút cũng không biết vừa rồi trong đầu óc của tôi nghĩ cái gì. Không chừng hắn còn đang mơ thấy mỹ nữ phương nào, bởi vì hắn một bên ngủ một bên cười còn một bên chảy nước miếng.
Thật là thú vị, rất nhiều chuyện mỗi lần nhớ lại đều sẽ khiến người ta suy tính thiệt hơn, nhưng mà tên nhóc này thường thường ngủ một giấc liền đem tất cả mọi chuyện quên sạch bách, đây có lẽ là một loại thiên phú đi, bởi vậy cho dù hắn làm cái gì đi nữa thì luôn rất nhanh có thể vui vẻ được không tim không phổi. Cho nên nói, làm một con động vật đơn tế bào vẫn là rất hạnh phúc, bởi vì hắn sẽ vĩnh viễn không biết cái gì gọi là "Phiền não khi nhớ lại chuyện cũ", không giống như những nhân loại đã mẫn cảm lại còn thảm thương như chúng ta.
Có lẽ là suy nghĩ bất mãn nào đó của tôi khiến cho Kiệt Kiệt cảm thấy được, tại lúc trong đầu tôi vừa xoay quanh chút ý nghĩ tùm lum tà la vừa quan sát Hồ Ly thì, con mèo tam thể trên bụng của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, lủi vài cái liền nhảy lên cửa sổ, sau đó hướng về phía tôi ngáp một cái thật to: "Chị không có ý tốt nha, nghĩ gì đó."
Tôi không để ý tới nó, mà là đem thân thể của mình chuyển một cái rồi gối đầu lên vị trí mà vừa rồi nó làm tổ.
Thật là thoải mái, bụng của Hồ Ly, lông như nhung, mềm mại vô cùng. Tôi đắc ý nhìn Kiệt Kiệt một cái, nó hậm hực hờn dỗi bỏ đi, trước khi đi còn có vẻ như rất là oán hận mài móng vuốt thành một đường dài trên cửa sổ. Cảm giác này thật là tốt, tôi lại xoay người đem trọn khuôn mặt chôn vào tầng lông tơ mềm mại ở trên bụng của Hồ Ly, kết quả hắt hơi một cái.
Sau đó tôi cảm thấy có thứ gì đó chọc chọc vào đầu tôi.
Tôi biết đó chính là móng vuốt của Hồ Ly, tôi không quan tâm hắn, tôi giả chết. Thế là hắn chọc vài cái xong cũng nhận mệnh, chỉ là hắn rất không thoải mái vặn vẹo cái bụng đến hai lần. Vốn cho rằng hắn sẽ oán hận vài câu giống như thường ngày, nhưng không bao lâu sau hắn lại ngủ, chẳng qua lần này hắn không có vừa hạnh phúc cười vừa chảy nước miếng, mà là phát ra từng đợt tiếng hừ hừ nho nhỏ.
Hồ Ly đáng thương. Tôi nghĩ. Nhưng vẫn nằm gối gối trên bụng của hắn.
"Đùng! Đùng đùng!"
Đột nhiên dưới lầu vang lên một trận tiếng đập cửa dồn dập, thanh âm lớn đến mức tôi có loại ảo giác rằng cửa sắp bị phá bung, đến mức tôi từ trên thân của Hồ Ly nhảy dựng lên. Kèm với tiếng đập cửa tôi nghe được có người ở bên dưới lớn tiếng kêu:
"Bảo Châu! Mở cửa! Bảo Châu!"
Là Lâm Quyên...
Nghe ra là tiếng của cô ấy tôi nhanh chóng chạy xuống lầu, vừa đem cửa kéo ra, còn chưa kịp nói gì, tôi đã bị khuôn mặt tái nhợt có chút thất hồn lạc phách của cô ấy kinh được ngẩn ngơ.
Sắc mặt của Lâm Quyên sao lại khó xem đến như vậy, tựa như là người thực vật vậy...
Nhất thời không biết phải nói cái gì, chỉ mặc cho cô ấy nắm lấy tay tôi, Lâm Quyên giống như là hô hấp khó khăn mà từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Nửa buổi tiếng thở mới ngừng, Lâm Quyên ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó dường như làm quyết định gì đó gằn từng chữ: "Bảo Châu, cùng mình đi Bắc Kinh."
"Cái gì?" Tôi hoài nghi bản thân phải chăng là nghe lầm.
"Cùng mình đi Bắc Kinh, đêm nay!"
~ Hết chương 1 ~
Ghét ngôi thứ nhất!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

You Might Also Like

0 nhận xét: