ngu tinh

Ngu Tình - Chương 11

04:30:00 Nàng Xám 0 Comments



Chương 11
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Dù cho có bao nhiêu thấp thỏm đi nữa, thì trái tim tới cùng là cũng để xuống. Ít nhất thì nữ nhi đều đầy đủ tay chân mà ngồi ở đó, nhưng mà người nam tử đầu bạc ngồi bên cạnh lại là người phương nào? Nghĩ đến việc này, toàn thân bà đều chấn động, thình lình nhớ đến quản gia từng nhắc qua hình dạng của Trử tư mã khi hắn ta vào thành, mô tả đúng là tuổi tráng niên đầu đầy tóc bạc... Như thế người ngồi bên cạnh nữ nhi phải chăng là...
Liền vào lúc này, xe ngựa của Lý gia đã ở xa xa bị cấp dưới của Trử Kính Phong ngăn trở: "Đứng lại! Các ngươi là người phương nào?"
Sau khi Trầm Như Bách tỏ rõ thân phận của chính mình và ý đồ tới đây thì những thị vệ kia vẫn không cho xe ngựa đi qua: "Tư mã đại nhân của chúng ta ở đây đi săn, các ngươi dám tiến đến mất hứng sao, còn không mau rời đi nhanh một chút!"
Trái lại Nhược Ngu từ đằng xa thấy được mẫu thân của mình, nàng cao hứng đứng dậy, hướng về phía bọn họ là vui sướng huơ huơ cái cổ tay bé nhỏ.
Trử Kính Phong lấy vòng hoa ở trên đầu xuống, khinh miệt mà ném qua một bên, hắn hơi hơi quay đầu nhìn người nam nhân đang cưỡi trên lưng ngựa kia.
Nhị công tử Trầm gia... Hình dạng cũng thường thôi, nghe nói hắn và Nhược Ngu đính hôn rất sớm, lại còn là phụ tá đắc lực trên việc làm ăn của nàng... Cảm tình hẳn là rất thân đi...
Nghĩ thế, hắn không khỏi lại nhớ đến cái hôn vừa rồi trong lều, nàng thế nhưng hoàn toàn không có sự thẹn thùng của thiếu nữ, môi răng thành thạo giống như đang thưởng thức món ngon, việc này nhưng không phải chuyện sớm chiều liền luyện thành, chẳng lẽ nàng cùng với vị hôn phu...
Nghĩ đến đây, mặt Trử Kính Phong đột nhiên âm trầm lên, trừng thiếu nữ đang liều mạng vẫy tay ở bên cạnh một cái, hắn đột nhiên cảm thấy không thể để cho nàng vui vẻ hoạt bát trở lại bên người vị hôn phu như vậy được.
Thế là hắn lờ đờ uể oải quơ quơ tay với mấy thị vệ kia, ra hiệu bọn họ để cho Lý lão phu nhân và Trầm Như Bách đi tới.
Chờ đến khi hai người này đi đến trước mặt hắn thì Trử Kính Phong mới đứng dậy, nói với Quan Phách đang đứng kế bên: "Lấy dây thừng, đem Lý Nhược Ngu trói lại đưa vào nhà giam Liêu thành!"
Lý phu nhân nghe xong nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể quỳ rạp xuống đất mà cầu khẩn Trử tư mã: "Tư mã đại nhân, tiểu nữ nhưng có chỗ nào đắc tội đại nhân, dân phụ xin ở đây thay nàng hướng đại nhân tạ tội, mong rằng đại nhân xem ở tình cảnh bệnh nặng của tiểu nữ, mà tha cho nàng lần này..."
Trầm Như Bách cũng nhíu mày, chắp tay nói: "Đại nhân, chuyện quân nhu kia không phải đã kết thúc rồi sao? Tại sao ngài lại nuốt lời?"
Ngay tại lúc này, sợi dây thừng thô to đã trói lên người Lý Nhược Ngu, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần thì đã bị trói được chặt chẽ, bắt đầu không thuận theo mà quay người đi kêu.
Trử Kính Phong nhìn cũng không nhìn hắn một cái, lạnh lẽo nói: "Bổn tọa chưa hề đồng ý qua với Trầm công tử một cái gì, nói chi đến chuyện nuốt lời? Ban đầu bất quá là xem mặt mũi của Bạch quốc cữu nên tha cho nữ tử này một lần, cô ta đích xác là đã ngốc rồi, chẳng trách Trầm công tử vẫn muốn cưới cô ta, lúc rảnh rỗi lấy ra chơi một chút, cũng là có thú vị..."
Nghe đến đây, nắm đấm của Trầm Như Bách đều xiết chặt, Lý phu nhân có lẽ là không có chú ý, nhưng mà hắn vì xã giao làm ăn nên thường xuyên ra vào nơi bướm hoa, tự nhiên có thể nhận được rõ ràng, vì sao đôi môi của Nhược Ngu không có bôi lên son phấn mà lại đỏ ửng sưng phù...
Đó chính là chứng cứ lưu lại rõ ràng nhất sau khi bị nam nhân tận tình nhấm nháp mút hôn!
Trử Kính Phong tự nhiên là thấy được ánh mắt mà Trầm Như Bách dùng để nhìn chằm chằm vào đôi môi Nhược Ngu, tâm tình của hắn không nhịn được là vô cùng tốt lên, hắn chậm rãi nói tiếp: "Thế nhưng hôm qua bổn tọa nhận được tin báo, ở biên cương phương bắc truy tìm được thuyền hàng vận chuyển vật cấm của đội buôn Lý gia! Ba chiếc thuyền lớn đều tràn đầy nha phiến (*)... Đây phải chăng là muốn độc hại một nửa con dân của giang sơn Đại Sở?"
(*) Nguyên văn là "phúc lộc cao". Nha phiến hay còn gọi là thuốc phiện, bắt đầu được tiến cống vào khoảng cuối triều Minh từ các nước phương tây, Thái Lan và các nước lệ thuộc, đây là dạng cống phẩm quý ngang ngửa hoàng kim, vì nha phiến lúc này có dạng bánh hoặc dạng nén như "cao", có tác dụng kích thích, kích dục nên hoàng đế Vạn Lịch nhà Minh (ông này nghiện nặng nha phiến) đặt tên cho nha phiến là "phúc thọ cao", nha phiến về sau bị cấm, trong quá trình này diễn biến thành cuộc chiến tranh nha phiến giữa nhà Thanh và vương quốc Anh, cái này mấy gái có thể google đọc thêm nha. Theo baike thì tên chính xác là "phúc thọ cao", còn tác giả viết là "phúc lộc cao" cũng như lịch sử dẫn vào được tác giả sửa khác với lịch sử thật nha, Grey chuyển luôn qua nha phiến cho các nàng đọc tiện hơn.
Lý phu nhân vừa nghe, bị dọa đến mức trợn to hai mắt. Cái trận quan tòa này là từ đâu bay tới? Nha phiến kia là thứ gần đây nước Đông Doanh (**) ngoài biển đưa vào, nghe nói được tinh luyện từ một loại thuốc lá mà ra.
(**) tên chỉ nước Nhật.
Nghe nói thứ này hơi dính vào lập tức có thể bị nghiện, hút quá liều còn có thể làm người ta mất mạng, cho nên Hoàng đế sớm đã ban bố xuống cáo thị cấm buôn bán loại tà vật này, một khi bị tra ra, chính là tội chết... Đồ... Đồ vật này làm sao lại xuất hiện ở trên thuyền hàng của Lý gia?
Nghĩ đến đây, bà không khỏi hồ nghi nhìn phía Trầm Như Bách.
Trầm Như Bách nghe được lời nói của Trử Kính Phong thì trong lòng cũng là cả kinh, nhóm hàng này là do Bạch Kính Đường con trai của Bạch quốc cữu ủy thác hắn vận chuyển giùm, Kinh thành có một ít con cháu thế gia ham mê cái này, một ngày cũng cách không được, Bạch Kính Đường lũng đoạn nguồn cung cấp, thế nên tài nguyên cuồn cuộn, chẳng qua một đường này đi tới mấy chiếc thuyền hàng này đều được cẩn thận chú ý, làm sao hắn lại biết được? Xem Trử Kính Phong nói vô cùng chuẩn xác thế này, thuyền hàng nhất định đã bị giam. Nếu như rơi vào trong tay quan viên khác còn đỡ, chỉ cần chuẩn bị khơi thông một phen mà thôi. Nhưng mà lại bị Trử tư mã bắt được, trong nhất thời lại không có cách nào xử lý.
"Đại nhân, Lý gia chúng ta trăm triệu sẽ không lây dính thứ vật trái pháp luật đó, càng huống chi hiện tại Nhược Ngu bệnh, cái gì nó cũng không a! Đại nhân!" Lý phu nhân vẫn còn cầu xin.
Lúc này Trử Kính Phong lại chỉ nhìn thẳng vào Trầm Như Bách đang đứng bên cạnh, cười lạnh nói: "Đống hàng hóa này ba tháng trước mới đưa lên thuyền, trằn trọc một đường, hiện tại mới vào đến biên giới Đại Sở. Bổn tọa luôn luôn đều biết nhị tiểu thư Lý gia trong mắt không dung được hạt cát, nếu như không phải cô ta gật đầu, vì sao thương đội Lý gia dám để cho loại tà vật này lên thuyền? Không phải cô ta... Còn có ai có thể làm chủ gánh lên cái tội này?"
Lý phu nhân cũng nhìn Trầm Như Bách, trông cậy hắn có thể mở miệng phản bác Trử tư mã, ít nhất trước tiên gánh lấy trách nhiệm, để cho Trử tư mã thả Nhược Ngu ra trước, sau đó lại trở về cẩn thận điều tra rõ nguyên nhân.
Nhưng mà tuy rằng hai hàng lông mày của đứa con rể tương lai này của bà nhíu chặt, lại thủy chung khép miệng không nói, để mặc cho đám binh lính thô lỗ đem Lý Nhược Ngu làm sợ, rồi kéo vào trong xe ngựa bên cạnh, sau đó Trử Kính Phong kia cũng xoay người lên ngựa, cả đội người ngựa liền như thế bay nhanh mà đi.
Lý phu nhân mắt thấy nữ nhi bị đối xử thô lỗ, cả trái tim của bà đều run lên. Chỉ có thể khóc nói với Trầm Như Bách: "Nhị thiếu gia, Nhược Ngu tuyệt đối không vận hàng cấm. Cậu cần phải cứu Nhược Ngu ra a!"
Trầm Như Bách cũng vô tâm trấn an Lý phu nhân, hắn vội vàng ứng phó mấy câu, sau đó vội vàng cưỡi ngựa đi phủ Dệt Đan tìm Ngụy công công. Ngụy công công này chính là thân tín mà Bạch quốc cữu xếp vào Giang Nam làm tai mắt, bây giờ cũng chỉ có thể tìm ông ta để thương lượng đối sách.
Bên này Trử tư mã lại thuận theo tâm ý, đem Lý Nhược Ngu vẹn đầu vẹn đuôi mang về.
Lúc đến Dịch quán, hắn còn chưa xuống ngựa, liền nhìn thấy Quan Phách sai binh lính đem chiếc xe ngựa nhốt Lý Nhược Ngu đưa đi, hắn lập tức lên tiếng hỏi: "Chuẩn bị đi đâu đó?"
Quan Phách nghi hoặc trả lời: "Tự nhiên là nhà tù của Huyện nha... Sao thế, chủ công có sai bảo khác ư?"
Trử Kính Phong trầm mặc một hồi nói: "Nữ phạm nhân trọng tội như thế, khó đảm bảo không có người cướp ngục gây chuyện, loại lao ngục của huyện nhỏ này thật sự là vụng về, không bằng tạm thời áp giải cô ta vào Dịch quán."
Tư mã đại nhân lên tiếng, Quan Phách làm sao có thể không nghe, hắn lập tức gật đầu ứng, sau đó sai binh lính đem Lý Nhược Ngu kéo từ trên xe ngựa xuống, rồi áp giải đến vựa củi trong Dịch quán.
Trử Kính Phong vốn không muốn nhiều lời, nhưng liếc thấy dây thừng trói nàng có vẻ buộc được quá chặt, đem một đôi cổ tay như ngọc làm nên của nàng ghìm ra dấu đỏ, Nhược Ngu khóc suốt đường đi nên mắt to đã đỏ hồng, nàng không kềm được nghẹn ngào, dáng vẻ này bị làn da trắng nõn của nàng tôn lên, thật là đáng thương quá sức, cho dù là lòng dạ sắt đá cũng muốn run run lên.
Lông mày của hắn dựng đứng, lạnh giọng hỏi: "Là tên khốn nào buộc dây thừng, bất quá là một nữ tử tay trói gà không chặt, cần gì dùng sức lực lớn như vậy!"
Một người binh lính lập tức quỳ xuống nhận tội: "Khải bẩm Tư mã, là tiểu nhân..."
Bình thường Trử tư mã đối xử với thuộc hạ cũng xem như là ấm áp, nhưng mà thái độ hôm nay lại rất hung dữ: "Quả nhiên là ăn được quá no, sức nhiều không nơi xả? Cơm chiều hôm nay giảm bớt đi!"
Quan Phách đứng ở một bên nghe mà cả kinh trong lòng, hết hồn rùng mình một cái, hắn vội vàng nói: "Còn không nhanh đi tháo dây thừng rồi tự mình đi lãnh phạt đi!" Khiển trách binh lính không hiểu ánh mắt kia xong, Quan Phách lại xin chỉ thị, "Chủ công, nữ tù này cho dù có phạm tội đi nữa, nhưng nhốt ở vựa củi không có người tin được trông giữ cũng thật là không ổn... Thuộc hạ cả gan giam nàng vào gian phòng bên cạnh phòng chủ công có được không? Nếu như có gió thổi cỏ lay, chủ công nhất định có thể phát hiện, phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra..."
Tên binh lính không được ăn cơm chiều quỳ kế bên thiếu chút nữa rơi lệ lã chã, một lần nữa hắn thể hội đến chính mình và Quan tướng quân chênh lệch như mây trên trời và bùn dưới đất, loại chuyện tùy mặt gửi lời này, quả nhiên là rèn luyện mấy năm cũng học không được.
Trử Kính Phong nghe xong trang nghiêm mà gật đầu, sau đó đi nhanh vào Dịch quán.
Nhược Ngu bị kéo đến một gian phòng gọn gàng sạch sẽ.
Nàng không biết mẫu thân của nàng sao lại không mang nàng về nhà, nhưng nàng tinh tường biết được cái tên đầu bạc kia là tên siêu cấp xấu xa, rõ ràng một khắc trước còn mang nàng đi bắt gà hoang, hái hoa dại, thậm chí còn bay lên một cây đại thụ để hái trái dại ngon nhất cho nàng ăn, dỗ được nàng nín khóc mà cười, lúc đó nàng còn cảm thấy hắn là người tốt, nên đặc biệt bện vòng hoa cho hắn, nào ngờ ngay sau đó hắn liền để mặc người xấu đến khi dễ nàng.
Ngưỡng cửa có hai người đàn ông vạm vỡ đầy mặt dữ tợn canh gác, từ cửa sổ nhìn xuống là những gian phòng chênh lệch của ba tầng lầu... Cơ hội chạy trốn đã thật sự xa vời, tâm tình của Nhược Ngu càng thêm suy sụp...
Nàng đá rớt giày trên chân, rồi núp ở trên giường, sau đó ló đầu từ trong chăn bông ra nhìn trăng sáng treo ngoài cửa sổ. Hình dạng tròn tròn kia, rất giống bánh gạo rắc mè mà đầu bếp trong nhà làm... Chốc lát sau có nha hoàn đưa thức ăn vào, ngửi thấy mùi rất là thơm phức ngon miệng, bất quá Nhược Nhu đã quyết không ăn cơm canh của tên trứng thối kia, nên mặc nha hoàn này khuyên làm sao nàng cũng không nhúc nhích tí nào.
Nha hoàn khuyên không được, bèn để thức ăn xuống xoay người đi ra ngoài.
Kế tiếp, cả phòng lại thuộc về yên lặng. Cũng không biết trải qua bao lâu, mảnh sân ngoài cửa sổ tựa hồ vang lên tiếng vun vút. Nhược Ngu thò đầu từ trong chăn ra nhìn, tới cùng nhịn không được bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy nam tử đầu bạc mặc một bộ áo bào rộng thùng thình, đang đứng ở trong sân, trên tay cầm một thanh bảo kiếm mà luyện công dưới ánh trăng.
Thân hình của hắn nhẹ nhàng mạnh mẽ, áo bào trên người cũng nhảy múa theo, vạt áo cùng kiếm quang tùy ý tung bay, thật là giống như tiên nhân như thế, khiến người ta không dời nổi mắt...
Nhược Ngu nhìn nhập thần, hồn nhiên quên mất cái ước nguyện ban đầu là quyết không thèm nhìn tên trứng thối này lần nào nữa, cuối cùng nàng dứt khoát ghé cánh tay vào cửa sổ, chống khuôn mặt mà nhìn xuống dưới, giữa lúc ngẩn ngơ lại nhìn thấy mũi chân hắn chạm nhẹ vào mặt đất, sau đó đột ngột quay người hướng về phía nàng nhìn thẳng, đúng lúc cùng ánh mắt của nàng giao thoa.
Nhược Ngu thình lình cảm thấy có chút lúng túng, rồi lại cảm thấy chính mình phản bội chí khí lúc trước của bản thân, nàng lập tức ngồi thụp xuống thật nhanh, giả vờ như trước giờ chưa từng nhìn lén hắn.
Không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang, trong chốc lát, mùi thảo dược thơm ngát kèm với tiếng đẩy cửa xông vào mũi, một đôi ủng bằng da trâu bò đã xuất hiện ở trước mắt nàng.
Lúc Trử Kính Phong nghe nói Nhược Ngu không chịu ăn uống, hắn quyết định không đi quản nàng. Sự mềm lòng của hắn đã tan hết vào lúc ban ngày. Nếu như nàng còn một mực đùa giỡn tính tình con nít với hắn, thì nàng chắc chắn sẽ đói mấy bữa cơm, đến lúc đó nàng tự nhiên là ngoan ngoãn đi ăn.
Nhưng mà không biết vì sao, lúc ăn cơm tối hắn lại có chút nuốt không trôi, đối mặt với món bò xảo ớt và canh vịt bát bảo mà đầu bếp tỉ mỉ nấu ra này, hắn lại hoàn toàn mất đi khẩu vị.
Cuối cùng hắn dứt khoát cầm bảo kiếm lên, đi tới trong sân phát tiết úc khí trong lòng một phen.
Ngốc sao? Dựa theo hắn xem, cho dù nàng không có té hư đầu đi nữa, nàng cũng là một đứa mắt mù tâm ngốc. Vị hôn phu không ra gì kia của nàng a, dã tâm và tính toán trong mắt hắn ta so với những tên lọc lõi vùng vẫy trong quan trường không kém bao nhiêu.
Ngóc ngách ngọn nguồn của mấy thuyền hàng cấm kia không cần tra, hắn đều có thể đại khái đoán được rõ ràng một hai. Vốn dĩ hắn không muốn đi quản mấy chuyện thối nát của Bạch gia, nhưng mà khi hắn vừa nhìn thấy tên họ Trầm kia dùng một loại ánh mắt như kiểm tra vật sở hữu của mình để nhìn về con nhóc ngu ngốc đó thì, hắn khó chịu và tức đến mức ác khí mọc lan tràn, thế nên ngay lập tức vặn hỏi.
Nhưng mà trong lúc lỡ đãng chuyển đầu này, hắn lại đột ngột thấy được khuôn mặt xinh đẹp khả ái kia, nàng đang ghé vào cửa sổ si ngốc nhìn mình, sự tích tụ trong lòng hắn ở khoảnh khắc này liền tan thành mây khói: Chỉ là một bé ngốc, cùng nàng so đo làm chi?
Tìm được bậc thang thỏa đáng, hắn lập tức có thể yên dạ yên lòng phản bội lại chí nguyện tuyệt không quan tâm đến nàng mà lúc trước hắn tự lập ra, hắn bước lên lầu, đẩy cửa phòng ra, đi tới trước mặt nàng.
Ánh trăng trải dài, nàng ngồi ở dưới cửa sổ co rụt thành một cái nắm bé xíu, rành rành chính là một tiểu đáng thương mất đi nương không ai thèm để ý.
~ Hết chương 11 ~
Sao đáng thương bằng Grey :'(

You Might Also Like

0 nhận xét: