tieuduocthe

Tiểu Dược Thê - Chương 11

03:31:00 Nàng Xám 0 Comments





Chương 11
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Trên đường về, Khương Tuyền liên tiếp quan sát thần sắc của A Ân, mấy lần nàng muốn nói chuyện, nhưng đều bị A Ân không tiếng động ngăn cản. A Ân khẽ lắc đầu, ra hiệu Đông Vân còn ở bên ngoài. Xe ngựa không lớn, bên trong chỉ chứa được hai người, ngăn cách bằng một tầng rèm rách ngay cả gió cũng không chắn được, còn có thể thấy được lưng của người đánh xe và Đông Vân.
Qua non nửa canh giờ, ba người trở lại Ân gia.
Vừa vào cửa, Đông Vân liền kéo cổ họng hô: "Lão gia, phu nhân, đại cô nương trở về!"
Nào biết qua một lúc lâu, đều không có ai ra. Nửa buổi, mới có một tên đầy tớ nhô đầu ra, nói: "Đại... Đại cô nương, phu nhân chuẩn bị phòng mới cho ngài ở Nam Uyển, đồ vật trong phòng ở ban đầu của ngài đều đã chuyển qua, phu nhân còn nói là kêu đại cô nương ngài cẩn thận dưỡng thân thể, hiện tại phu nhân còn đang ở nhà bếp nấu cháo cho ngài."
Nghe đến lời này, lông mày A Ân không khỏi nhẹ chau lại.
Ngôi nhà này của Ân gia là lưỡng tiến viện, lão gia Ân gia học đòi văn vẻ, đem nội viện gọi là Đông Uyển, ngoại viện gọi là Nam Uyển, lúc trước người của hai phòng đều chen ở trong Đông Uyển, A Ân cũng được chia cho một gian phòng bé xíu ở trong góc khuất, còn tam di nương mới nạp tới kia thì được xếp ở Nam Uyển.
Bây giờ nàng bất quá đi ra ngoài dưỡng bệnh gần nửa tháng mà thôi, thế mà cư nhiên về đến nhà thì ngay cả phòng cũng không có.
Đông Vân cười mỉm nói: "Trước kia đại cô nương và Tuyền cô nương cùng chen ở một gian phòng nhỏ xíu, phu nhân cũng cảm thấy thật là ủy khuất Tuyền cô nương, bây giờ đại cô nương dời đến Nam Uyển, phòng ở đó lớn, trừ giường chính ra, còn có giường nhỏ, hai vị cô nương cũng không cần phải chen chúc trên một cái giường."
A Ân nguội lạnh hỏi: "Tam di nương trụ ở nơi nào?"
Đông Vân ho nhẹ một tiếng, nói: "Lão gia nghĩ qua một thời gian ngắn nữa cô nương liền xuất giá, nên để cho tam di nương ở lại phòng của đại cô nương." Nói xong làm như nghĩ tới cái gì, Đông Vân hướng cái trán của mình ra sức vỗ một cái, rồi nói: "Xem trí nhớ này của nô tì, sao lại đem chuyện quan trọng nhất quên mất đây? Đại cô nương, bây giờ nô tì phải đi gặp phu nhân bẩm báo, nói bệnh thủy đậu của cô nương đã hết, mặt cũng tốt lắm."
Đông Vân vội vàng chạy đi Đông Uyển.
Đúng lúc có gió xuân thổi lên, làm loạn vài sợi tóc mai của A Ân, nàng vươn tay ra vén tóc đến sau tai, mặt mày là một mảnh lạnh lẽo. Rõ ràng là họ Ân, nơi này cũng là nhà họ Ân, nhưng nhìn cánh cổng gỗ kia của Đông Uyển, chỉ thấy chính mình giống như là bị hung bạo tách ra, phảng phất người ở bên trong, chuyện ở bên trong, tiếng cười tiếng nói ở bên trong, toàn bộ đều cùng Ân Ân nàng không có chút quan hệ.
"Tỷ tỷ..."
A Ân lắc đầu nói: "Về phòng rồi nói sau, nơi này tai vách mạch rừng." Tiếng nói vừa dứt, A Ân lại cảm thấy có chút buồn cười, ở trong nhà mình mà lại phải dùng tới bốn chữ tai vách mạch rừng.
Hai người vừa về phòng, còn chưa ngồi xuống, giọng của Tần thị đã vang lên.
"A Ân! Nhanh để nương nhìn mặt của con xem." Tần thị vừa vào nhà, đi thẳng đến trước mặt A Ân, cầm lấy tay nàng, ánh mắt vui vẻ không ngừng quan sát mặt nàng, nhất là má phải, xem tới xem lui kĩ càng một phen, sau đó sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nàng, rõ ràng một bộ cảm ơn trời đất mà nói: "Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ a."
Nói xong, Tần thị lại trừng Khương Tuyền một cái.
"Ngươi sao thế này? Đại cô nương trở về nửa ngày, ngay cả nước trà cũng không biết chuẩn bị sao? Ân gia chúng ta nuôi ngươi không phải là nuôi người ở không."
Khương Tuyền vội vàng nói: "A Tuyền lập tức đi pha trà."
A Ân nói: "Không cần, con không khát, muội muội cũng vừa trở về, nghĩ đến cũng mệt rồi, muội muội đi nghỉ ngơi trước đi. Nương còn muốn nói chút lời riêng với tỷ." Tần thị lại trừng Khương Tuyền: "Còn ngây ra đó làm cái gì? Không nhanh đi vào phòng đi? Lớn như vậy, ngay cả cái ánh mắt cũng không biết xem sao, về sau làm sao hầu hạ đại cô nương?"
Khương Tuyền cúi đầu lên tiếng trả lời.
A Ân cho nàng một cái ánh mắt ôn nhu.
Chờ Khương Tuyền đi khỏi, Tần thị lại nói: "Con đó, chính là quá sủng nó, ở nhà chúng ta cọ ăn cọ ở, nếu không phải năm đó tổ phụ của con kiên trì, ai vui sướng đi nuôi một đứa ở không?" A Ân nói: "Ngày thường A Tuyền cũng có thêu khăn phụ giúp chi phí trong nhà." Nàng còn muốn nói, khăn A Tuyền thêu đặc biệt bán rất tốt, tiền bạc kiếm về nuôi hai người các nàng đều dư dả. Tần thị bất mãn, cất cao giọng nói: "Đây là nó phải làm! Lúc trước nhà chúng ta không chứa nó, nó đã sớm lưu lạc đầu đường."
Làm như nghĩ đến cái gì, giọng của Tần thị lại mềm xuống dưới.
"Con liền bảo vệ nó đi, sau này lấy chồng nhưng không được như thế. Thôi, không nói chuyện này. Nương mới làm cho con một bộ đồ mới, đừng cứ mặc váy màu hoa hạnh mãi, A Ân của chúng ta mặt mũi rất non nớt, hình dạng nhìn qua rất là trẻ tuổi, vẫn có thể mặc được màu phấn hồng vàng nhạt như thường."
Tần thị lấy một bộ váy áo ra, là một bộ tề ngực nhu váy màu phấn có hoa văn ngọc lan tím, chân váy có màu sắc sực rỡ, cực kỳ có hơi thở mùa xuân.
(Tề ngực nhu váy: xem dưới chú thích ở chương 23 Tân Đường Di Ngọc: Click)
A Ân chỉ nhìn qua một cái, rồi nói: "Không phải đợt trước nương nói muốn ăn mặc tiết kiệm ư? Sao bây giờ lại đột nhiên làm một bộ váy mới cho con?" Tần thị nói: "Lễ hỏi của Tạ gia đã đưa tới, một thời gian nữa con cũng phải xuất giá rồi, sao có thể không có mấy bộ váy áo gặp người? Con là con gái của nương, đồ cưới cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, nhất định sẽ không để cho con mất mặt ở Tạ gia."
Lễ hỏi đã thu, Tần thị lấy một phần ra làm quần áo bốn mùa cho Hạo ca nhi trước, lão gia cũng đã làm hai bộ áo mới, chính bà cũng làm một bộ, còn thừa tiền mua một xấp vải thượng hạng, làm bộ tề ngực nhu váy này cho A Ân. (Có bà mẹ tốt ghê!!!)
A Ân làm sao không biết?
Từ nhỏ đến lớn, phàm là nàng có, thì khẳng định là Hạo ca nhi sẽ có càng nhiều. Chẳng qua nàng không muốn đi so đo mấy chuyện này, so đo được nhiều, lòng dạ không thoải mái đầu cũng sẽ đau. Bây giờ nàng chỉ lưu ý một chuyện, nàng trực tiếp hỏi: "Mẫu thân, lúc trước con suýt nữa phá tướng, Tạ gia vẫn muốn cưới con làm chính thê sao?"
Tần thị nói: "Trong lòng tiểu lang Tạ gia có con, bao nhiêu cô nương đều mong không được."
A Ân hỏi: "Mẫu thân là muốn để con đi làm thiếp sao?"
Ánh mắt nàng trong suốt, khiến cho Tần thị chột dạ, chỉ có thể nghiêng đầu tránh đi, nói: "A Ân, con nghe nương nói, hỉ nộ ái ố nửa đời sau của con đều ở trên người tiểu lang Tạ gia cả, trong lòng nó có con mới là quan trọng nhất, danh phận có thể không cần so đo."
"Mẫu thân có từng nghĩ tới một ngày nào đó Tạ tiểu lang kia không còn yêu thích con, còn con khi đó chỉ là một thị thiếp tùy cho chính thê giết chết, thì phải làm sao tự xử?"
Tần thị nói: "Cái gì gọi là một ngày nào đó chứ? Tiểu lang Tạ gia có thể chờ con năm năm, thấy rõ là thật lòng. Con không cần nghĩ được nhiều quá, chờ con gả qua đi, được con rể cực kỳ sủng ái, con lại nhân dịp tuổi trẻ mà nhanh chóng mang thai. Chờ sinh con trai ra, dù cho tuổi già sắc kém đi nữa con vẫn có con trai để cậy vào."
A Ân nói: "Mẫu thân, ta không muốn gả."
Tần thị nghe, gấp gáp nói: "Không phải là làm thiếp thôi sao? Tuổi của con cũng không nhỏ, Tạ gia người như thế muốn cưới con, đã là tổ tông chúng ta hiển linh. Lại nói lễ hỏi đã nhận rồi, đâu có chuyện lui lễ hỏi chứ?"
A Ân lạnh nhạt nói: "So với lui lễ hỏi, mẫu thân càng lo lắng Hạo ca nhi có được đến học đường Thọ Toàn hay không đi?"
Sắc mặt Tần thị đột biến.
"Nghịch nữ! Lại dám cùng mẫu thân tranh luận!" Một cái bóng đen vụt đến, bốp một tiếng, bàn tay vang dội rơi vào trên mặt của A Ân, Ân Tu Văn thẹn quá hóa giận quát lên: "Mày là trưởng tỷ, làm chút chuyện cho đệ đệ là chuyện đương nhiên trên đời, huống chi vẫn là gả vào nhà tốt như vậy. Làm nữ nhân quan trọng nhất là dịu ngoan, cái tính nết thối tha này của mày là do ai nuông chiều ra? Tao nói cho mày biết, dù cho hôm nay tổ phụ của mày ở đây đi nữa, tao vẫn đánh mày như thường." Nói xong lại giơ tay lên, Tần thị nhìn dấu tay trên mặt con gái, đau lòng mà nói: "Qua một thời gian còn phải lập gia đình, lưu dấu trên mặt liền không tốt. A Ân, còn không nhận sai với phụ thân con đi!"
A Ân bỗng rũ mắt xuống.
Không khí rút kiếm giương cung vừa rồi biến mất sạch sẽ.
Nàng nói: "Nữ nhi biết sai."
.
Khương Tuyền nấu hai cái trứng gà nóng, bọc trong vải bông, nhẹ nhàng xoa xoa gò má sưng lên của A Ân. Nàng thấp giọng nói: "Hôm nay sao tỷ tỷ lại dễ kích động như vậy? Trước kia tỷ tỷ không bao giờ tranh cãi với lão gia phu nhân, đều là tránh được thì tránh, có thể nhịn là nhịn mà."
"Chính là muốn để cho bản thân mình triệt để chết tâm."
Lúc trước cha mẹ giấu chính mình, hết thảy đều không có nói toạc ra, đêm khuya ngẫu nhiên yên tĩnh thì nàng còn sẽ có một tia hi vọng còn sót lại. Nhưng bây giờ nhiều được một cái bàn tay này, còn có những lời đó của cha mẹ, nàng đã triệt triệt để để rõ ràng, cái nhà này thật sự không đáng lưu luyến.
A Ân nói: "Muội muội, ngày mai muội đi trấn Hạ Điêu, nhìn xem bên phía Phạm tiểu lang có tin tức gì không."
"Vâng."
.
Ngày kế lúc Khương Tuyền đi ra ngoài, Tần ông đưa cho A Ân một cái thiệp mời, trên mặt giấy trắng mực đen viết được rành mạch rõ ràng, chính là Tạ Thiếu Hoài hẹn nàng gặp nhau ở núi Đào. A Ân nghĩ nghĩ, vẫn là đúng giờ đến chỗ hẹn.
Một lần nữa nhìn thấy Tạ Thiếu Hoài, A Ân phát hiện bản thân đã sớm không có động tâm như lúc trước.
Hết thảy tình nghĩa tốt đẹp, đã ở giữa năm năm kéo dài, trở nên tang thương buồn cười như thế, ngay cả sự cảm khái kiểu như nhân sinh giá chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ cũng chưa từng có một chút xíu nào.
Tạ Thiếu Hoài hổ thẹn mà nói: "A Ân, Thiếu Hoài hết sức. Nhưng mà nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng, ta sẽ bảo vệ nàng chu đáp, sẽ trấn quý nàng, sẽ thương yêu nàng, một đời một kiếp. Nếu A Ân không tin, Thiếu Hoài có thể thề với trời, nếu làm không được, nhất định..." Hắn ngừng lại, lúc trước mỗi khi đến chỗ này A Ân đều sẽ hờn hắn một cái, kêu hắn im miệng đừng nói. Nhưng bây giờ A Ân lại an an tĩnh tĩnh nhìn hắn, khiến cho bốn chữ trong cổ họng hắn lên không được xuống không xong, nửa buổi hắn mới phun ra: "Thiên lôi đánh xuống."
A Ân không có chút xíu vẻ cảm động.
Tạ Thiếu Hoài thầm nói với chính mình, A Ân nhất định là đang tức giận. Mẫu thân nói, khi nữ nhân tức giận chỉ cần dỗ dỗ là được.
Nàng nói: "Thiếu Hoài, ngươi có nhớ được những lời lúc trước đã nói với ta không?"
"Nhớ được! Mỗi một câu ta đều ghi tạc rành mạch ở đáy lòng."
"Thật không?"
"Lần đầu tiên chúng ta ở chỗ này gặp nhau, ngươi nói với ta cái gì?"
Tạ Thiếu Hoài vội vội vàng vàng nói: "Nếu ta không thể cưới nàng làm chính thê, chúng ta vui vẻ chia..." Chữ tay còn chưa nói ra, sắc mặt Tạ Thiếu Hoài đã hơi biến, hắn si ngốc mà nói: "A Ân, ta thật sự sẽ đối tốt với nàng, nàng đừng giận, ta... Về sau ta không vào phòng của chính thê!"
A Ân hỏi: "Trong lòng ngươi còn có ta sao?"
"Có! Lòng ta dạ ta đều có nàng!"
"Vậy ngươi đem chuyện hôn nhân với ta lui đi."
"Không được!" Tạ Thiếu Hoài kiên định nói: "Ta nhất định phải cưới nàng."
A Ân không nói một lời, mặc cho Tạ Thiếu Hoài nói được nát cả mồm, nàng vẫn tiếp tục không có biểu tình gì. Tạ Thiếu Hoài cũng có chút cáu, nghĩ trong lòng mẫu thân nói quả nhiên không sai, nữ nhân là không thể quá sủng, mồm hắn đều nói được muốn rách, mà cũng không thấy nàng đau lòng được một chút.
Hai người không vui mà về.
Lúc A Ân xuống núi thì bất ngờ không đề phòng bị một người áo đen ngăn lại. Nàng không khỏi sinh lòng cảnh giác, lạnh nhạt nói: "Ngươi là người phương nào?"
Dung mạo người áo đen bình bình, nàng chưa hề từng thấy qua.
"Nếu ngươi có khó khăn, chỉ cần cầm tín vật này đến khách sạn Thiên Lăng, tất cả vấn đề khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng."
Người áo đen biến mất rất nhanh.
A Ân ngơ ngẩn nhìn tín vật trong lòng bàn tay.
Nàng thấy qua, đó chính là nhẫn bạch ngọc của vị quý nhân được gọi là Hầu gia trong rừng cây ở núi Thương ngày đó.
~ Hết chương 11 ~

You Might Also Like

0 nhận xét: