tieuduocthe

Tiểu Dược Thê - Chương 8

01:33:00 Nàng Xám 0 Comments




Chương 8
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
A Ân lấy dụng cụ khắc hạt của nàng ra.
Lúc nàng khắc ra món hạt điêu đầu tiên, tổ phụ tự mình tìm thợ thủ công làm sáu con dao, sau đó tặng cho nàng vào ngày sinh nhật mười tuổi. Từ đó trở đi, nàng vẫn dùng cho tới nay. Ròng rã mười năm, sáu con dao này nàng vẫn nắm trong tay, cảm giác luôn quen thuộc như thế, tựa như đã thật sâu dung nhập vào máu thịt.
Cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra.
Khương Tuyền đi đến, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, vừa rồi Phạm tiểu lang tới, người bên ngoài đều nói tam cô nương Lạc gia am hiểu nhất là khắc hạt châu La Hán lần tràng hạt." Nàng ưu sầu lo lắng: "Còn nghe nói được Hoàng lão Nam phố rất có giao tình với Lạc gia, cũng không biết có bất công gì không."
"Muội muội đừng lo lắng, mắt của mọi người đều sáng trưng, với lại muội cũng đừng có thành kiến với Lạc tam cô nương. Nàng ấy và ta không giống nhau, nàng ở trong nhà được ngàn sủng vạn sủng, là minh châu đặt ở trong lòng bàn tay, khó tránh tính tình sẽ có chút ngạo nghễ. Trái lại thì ta cảm thấy nàng cực giống những thiếu niên lang trong tiểu thuyết võ lâm mà trước kia tổ phụ kể cho ta nghe, thiếu niên lang tâm cao khí ngạo giỏi võ công, dạo chơi giang hồ phàm là biết được có cao thủ hiện thân, tất yếu cùng người ta so chiêu, cố gắng đạt tới danh hiệu đệ nhất võ lâm. Lòng hiếu thắng tuy mạnh, nhưng cũng là thật tình. Ta thấy Lạc tam cô nương là một người thật sự thích khắc hạt, quá trình cùng ta đấu hạt hẳn là sẽ đầm đìa say sưa." A Ân cười cười, nói tiếp: "Lại nói, lần đấu hạt này dù thắng hay thua đi nữa, thì bây giờ trấn Hạt Điêu này cũng đã biết đến tên của A Ân ta, ta chẳng hề bị thiệt thòi."
Khương Tuyền nói: "Không phải mỗi người đều thật lòng thích hạt điêu giống như tỷ tỷ vậy đâu."
A Ân hỏi lại: "Muội muội không thích sao?"
Khương Tuyền ôm cánh tay của A Ân, làm nũng nói: "Ta càng thích tỷ tỷ, hạt điêu không có quan trọng bằng tỷ tỷ."
A Ân vui vẻ: "Cái miệng này của muội nha, thật là ngọt không biên giới."
.
Ba ngày vừa đến, trong khách sạn hết chỗ, ngay cả ngoài cửa sổ đều đầy ấp người, có thể nói là người đông như kiến. Để phương tiện cho Lạc Kiều và A Ân đấu hạt, ông chủ khách sạn đặc biệt đem bàn ghế ở giữa tiệm chuyển đi hết, chỉ chọn hai cái bàn vuông đặt ở trung tâm.
Ông chủ còn chuẩn bị không ít bánh kẹo và trái cây tươi ngon nhất để cho hai người ăn. Tuy nói là miễn phí, nhưng trong lòng ông chủ đã sớm vui mừng đến nở hoa, hai người đấu hạt, đã vậy còn là khắc tràng hạt mười tám vị La Hán, người chung quanh ít nhất cũng phải ngồi cả một ngày, thấy hai cô nương mắt ngọc mày ngài dùng bánh trái, thì nhất định sẽ kêu tiểu nhị tới muốn một phần, bạc mà hôm nay thu được nghĩ nghĩ thôi cũng là khả quan vô cùng.
Phía trước hai cái bàn vuông còn có một cái ghế bành và một cái bàn gỗ hoàng lê, ngồi nơi đó chính là Hoàng lão người phán định thắng bại của ngày hôm nay.
Ông chủ chuẩn bị một ấm trà cẩu kỷ cho Hoàng lão, trà này là thứ giải độc mát gan làm sáng mắt nhất. Hoàng lão uống một hớp trà cẩu kỷ, lúc đặt chén trà xuống thì khẽ vỗ tay một cái, lập tức có hai gã sai vặt nâng khay đi ra, bên trên là hai hạt đào giống nhau như đúc được chuẩn bị cho Lạc Kiều và A Ân.
Nhưng mà, mỗi người chỉ có một cái.
Mọi người có chút không rõ, lần này khắc hạt điêu là tràng hạt mười tám vị La Hán, nhất định phải có mười tám cái hạt đào lớn nhỏ tương tự mới phải, bây giờ chỉ có một cái hạt đào, thì chỉ có thể khắc một cái hạt châu.
Hoàng lão hơi hơi nâng tay, ra hiệu mọi người bình tĩnh đừng vội nóng nảy.
"Bắt đầu chính là thử dao mà thôi, trước tiên để cho hai vị khắc được tận hứng, sau khi tận hứng rồi, còn thừa lại mười bảy hạt La Hán mới là chân chính bắt đầu. Thân là kỹ giả khắc hạt, bước đầu tiên muốn học chính là chọn hạt, nếu không biết chọn hạt, thì làm sao có thể được gọi là kỹ giả khắc hạt? Cho nên ta mới đặt ra một cửa ải khó khăn mới, chờ La Hán đầu tiên được khắc xong, lập tức có thể đi chọn hạt trước. Mặt khác, lần đấu hạt này do số lượng nhiều, nên chỉ cần điêu khắc, miễn đi công đoạn mài và đánh bóng." Nói xong, ông vỗ tay một cái, một gã sai vặt ôm một cái sọt đi ra.
Mọi người nhìn, cư nhiên là một cái sọt tràn đầy hạt đào.
Mọi người nhất thời hưng phấn lên, có người nói: "Lần đầu gặp được đấu hạt kiểu này, thú vị, thật là thú vị."
Hoàng lão khẽ vuốt hàm râu bạc trắng, không để lại dấu vết trao đổi một cái ánh mắt với Lạc Kiều.
.
Ải này được đặt ra như vậy, tự nhiên không phải vì cái gì gọi là thú vị. Vị cô nương được gọi là A Ân kia, tra không ra đầu đuôi, hạt điêu duy nhất được nhìn thấy là khỉ con hiến đào, đã vậy còn không phải là do nàng điêu khắc hoàn toàn, tuy hóa hủ bại thành thần kỳ, nhưng trình độ chân chính ra sao thì không biết được rồi.
Thử dao là vì xem trình độ của A Ân.
Nếu bình thường, vậy thì không thể tốt hơn; còn nếu là có uy hiếp với Lạc Kiều, vậy thì bên này cũng là phải làm chút tay chân. Trong tay áo tên sai vặt có giấu chín cái hạt tốt, còn trong sọt chỉ có hai mươi lăm cái hạt tốt, Lạc Kiều đã sớm nhìn qua, có thể nhanh chóng tìm được vị trí của những hạt đó.
Nếu A Ân biểu hiện bình bình, chín cái hạt trong tay áo tên sai vặt sẽ thần không biết quỷ không hay thả vào trong sọt.
.
Bắt đầu.
.
Thuận theo tiếng ra lệnh, Lạc Kiều dẫn đầu cầm lên bút, vẽ ra một vị La Hán vui vẻ trên giấy Tuyên Thành, đây chính là Già Nặc Già Đại Tha tôn giả trong mười tám vị La Hán. Vui vẻ La Hán mặt hiện tươi cười, tai buông thõng mày từ bi, là vị dễ dàng vẽ ra nhất trong mười tám vị La Hán.
Kỹ giả khắc hạt đương thời vì không để phí nét bút, vì càng thêm tinh chuẩn, nên thường thường sẽ vẽ trên giấy trước, chờ tranh vẽ xong, mới bắt đầu dùng dao điêu khắc.
Kỹ giả có một tay khắc hạt tốt thường thường cũng có thể có được một tay vẽ tranh chuẩn.
Lạc Kiều luôn luôn vì việc này mà cảm thấy kiêu ngạo, tốc độ vẽ La Hán của nàng trải qua tập luyện, nên chưa tới một khắc, nàng đã dùng ít ỏi mấy nét vẽ đưa một vị La Hán vui vẻ truyền thần vào trong trang giấy. Lúc nàng đặt bút vẽ xuống thì đã có người kinh ngạc, thán một câu: "Thật nhanh!"
Trong lòng Lạc Kiều đắc ý, nàng hơi hơi giơ cằm lên, tại lúc đưa tay về phía dao giũa bình thì nhân tiện đưa một cái ánh mắt đến A Ân cách đó không xa.
.
Nhìn, Lạc Kiều liền cảm thấy thật là tức cười.
Nha đầu nhà quê không biết trời cao đất rộng kia cư nhiên ngay cả giấy bút cũng không có chuẩn bị, nàng ta hai ngón tay trái cố định hạt đào, còn tay phải thì cầm dao hình nón, hơi hơi ngưng thần, nhìn chằm chằm vào hạt đào, giống như đang phát ngốc. Ngay cả học thức cơ bản nhất của hạt điêu mà nàng ta cũng không biết, đừng nói là không vẽ bản thiết kế, mà là bước đầu tiên dùng đao phải dùng giũa bình giũa bằng hai đầu nhọn của hạt cũng không biết.
Quả nhiên là kẻ ngoài nghề.
Mấy ngày trước đây tới cùng là nàng ta tìm sức lực từ nơi nào mà dám cùng nàng so mười tám hạt châu La Hán?
Đáy lòng Lạc Kiều cười nhạo một tiếng, nàng thu hồi ánh mắt, ngay tại lúc nàng bắt đầu mài bằng đầu nhọn của hạt thì mọi người bỗng nhiên phát ra một tiếng hít sâu, tiếng hô hấp này không nhỏ, ngay cả Hoàng lão đang uống trà cũng đình chỉ động tác.
Lạc Kiều cho rằng A Ân lại làm ra cái cử động không chuyên gì, nên không muốn phản ứng, mãi đến tiếng thán sợ hãi thứ hai truyền ra, nàng mới liếc mắt qua.
Cái thoáng nhìn này, làm cho tay Lạc Kiều lập tức cứng đờ.
A Ân cư nhiên trực tiếp động dao, đã vậy còn lấy tốc độ cực kỳ nhanh mà hạ xuống hạt đào sáu nhát dao, đôi mắt hai dao, lỗ tai hai dao, lỗ mũi một dao, miệng một dao. Bởi vì hạt đào quá nhỏ, người chung quanh đều xem không rõ những nhát dao của A Ân cuối cùng là rơi xuống thế nào, nhưng Lạc Kiều cách A Ân rất gần, cái góc độ này của nàng hoàn toàn có thể thấy được giờ phút này A Ân đang lấy tốc độ làm người líu lưỡi để bỏ đi vỏ ngoài của hạt đào, sau đó ngay tại nơi bắt đầu nhát dao đầu tiên, nàng cầm dao hình nón điêu khắc ra mặt mày tự tại nhởn nhơ của La Hán Bán Thác Già tôn giả.
Kỹ thuật dùng dao kinh người!
Lạc Kiều bị lờ mờ, thẳng đến khi Hoàng lão nặng nề ho một tiếng, nàng mới bừng tỉnh hoàn hồn, ý thức đến chính mình đang cùng A Ân đấu hạt. Nhưng cho dù là đã hồi thần, bàn tay phải đang cầm dao giũa bình của nàng vẫn đang run nhè nhẹ như cũ.
Quá đáng sợ!
Lạc Kiều cường ép chính mình trấn định lại, nhưng mặc dù như thế đi nữa, bởi vì tay run nên nàng không cẩn thận khắc sai một nét, vì thế càng phí nhiều thời gian tới tu bổ. Tại lúc nàng khắc xong mắt trái của La Hán vui vẻ thì, A Ân thế nhưng để dao xuống, đứng lên, hướng Hoàng lão hơi hơi cúi người, sau đó đi về phía tên sai vặt ôm sọt.
Chớ nói Lạc Kiều, ngay cả Hoàng lão đều có chút sững ra.
Tình huống hoàn toàn không đoán được chính là A Ân hoàn thành đầu tiên.
.
Sắc mặt Lạc Kiều hơi tái, nàng cắn chặt răng, tình cảnh này chỉ có thể nhanh chóng điêu khắc xong.
A Ân chuyên tâm chọn hạt đào, trong sọt có rất nhiều hạt đào không thích hợp để điêu khắc. Ngón tay hết sức bé nhỏ của nàng chạm qua hạt đào, khi nhìn thấy hạt đào đúng chuẩn thì mắt nàng sáng lên, đang định cầm lất thì cái sọt bỗng nhiên bị động, hạt đào kia lại rơi lẫn lộn vào trong biển hạt.
Tên sai vặt áy náy mà nói: "Vừa rồi không đứng vững."
Hoàng lão thấp giọng quát hắn một câu, A Ân cười nói: "Không sao." Kế tiếp, tốc độ chọn hạt của A Ân lại chậm rất nhiều, nhiều hạt đào trong sọt như vậy, nàng cơ hồ đều sờ qua một lần. Sự chậm chạp của A Ân khiến cho người xung quanh có chút không hiểu, bất quá xét thấy biểu hiện lúc trước của A Ân, mọi người lại có chút mong đợi, chẳng lẽ cô nương này lại định làm ra hành động kinh người gì nữa?
Nhưng mà A Ân lại làm mọi người thất vọng.
Nàng chọn thật sự chậm vô cùng chậm, mãi đến khi Lạc Kiều khắc xong hạt điêu La Hán vui vẻ, nàng mới chọn được cái hạt thứ ba, đã vậy xem qua còn là một bộ rất cố hết sức.
Chuyện này khiến cho người ta không khỏi suy đoán, chẳng lẽ A Ân đây là không biết chọn hạt? Bằng không không có lý do giải thích cho sự chậm chạp của nàng.
Rốt cuộc, Lạc Kiều cũng tới đây.
Sắc mặt nàng cực kỳ khó xem, nhìn một đống hạt đào bị xốc được tùm lum tà la thì sắc mặt càng trầm mấy phần. Chẳng qua khi nàng liếc thấy hai trong ba cái hạt A Ân chọn không phải là hạt tốt thì lại định định thần, bắt đầu chọn hạt.
Những hạt đào thích hợp để khắc hạt, đêm hôm qua Lạc Kiều đã sờ qua một lần, còn làm chút tay chân lên đó, nên nàng rất dễ dàng có thể nhận ra những cái nào là tốt nhất.
Dần dần, hai người chọn hạt hoàn tất.
Lạc Kiều lấy mười ba cái hạt tốt, mà A Ân lại chỉ lấy mười hai.
.
Lạc Kiều khôi phục tự tin, tiếp tục khắc La Hán.
Lúc này A Ân lại nhìn về phía Lạc Kiều, xuất thần nhìn La Hán vui vẻ mà nàng ta khắc ra, nửa buổi A Ân mới thu hồi tầm mắt, nàng hơi hơi cúi thấp đầu, người khác nhìn không thấy biểu tình của nàng, càng không biết giờ phút này nàng đang suy nghĩ cái gì.
Rất lâu, A Ân mới bắt đầu động dao.
Lần này so với lần đầu chậm hơn rất nhiều, chẳng qua là vẫn không cần tranh, vào tay cũng chỉ cần sáu nhát dao. Bên này A Ân chậm rãi khắc hạt, bên kia Lạc Kiều thì khắc nhanh như lửa đốt tới mông vậy.
Khắc hạt cần tính kiên nhẫn, càng cần thời gian.
Trong nháy mắt, hai canh giờ liền trôi qua.
A Ân dừng lại ăn bánh ngọt, người chung quanh cũng kêu tiểu nhị chọn món ăn, còn có người kiễng chân chồm người, muốn ngó ngó xem A Ân tới cùng điêu khắc được ra sao. Đáng tiếc hạt điêu quá nhỏ, mọi người đều thấy không rõ lắm.
A Ân ăn bánh xong, lại uống chén trà.
Có lẽ là ăn uống no đủ, nàng làm như có chút buồn ngủ, khắc được càng chậm. Ngược lại là Lạc Kiều không ăn gì cả, càng chiến càng hăng, lúc chạng vạng tối, nàng so với A Ân hoàn thành mười tám hạt châu lần tràng hạt điêu khắc hình mười tám vị La Hán.
Chẳng qua cũng chỉ là nhanh một chút thôi, ngay sau khi Lạc Kiều để dao dùi xuống, vừa mới đứng lên, thì A Ân cũng đã hoàn thành.
.
Hoàng lão tiến đến quan sát hạt điêu của hai người.
Hạt không tốt vừa xuống mấy dao liền nứt bể ra, hoàn toàn không thể điêu thành. Hạt điêu mười tám vị La Hán, Lạc Kiều có mười bốn cái, còn A Ân chỉ có mười ba cái, so với Lạc Kiều thiếu một cái. Giờ phút này, mọi người đều xông tới quan sát.
Hạt điêu La Hán của Lạc Kiều mang phong cách Nam phái rất rõ ràng, tinh tế lịch sự tao nhã.
Còn hạt điêu La Hán của A Ân, cũng giống như điệu bộ lúc điêu khắc của nàng, trong nhất thời phân không ra Nam phái hay là Bắc phái, mà càng giống như là đem hai phái dung hợp lại với nhau.
Hoàng lão có chút khó xử.
Chỉ theo kỹ thuật mà nói, Lạc Kiều phát huy được tương đối tốt, trừ La Hán đầu tiên xuống tay sai sau đó sửa chữa lại ra, các hạt điêu còn lại đều có trình độ tương đương. Còn vị cô nương A Ân kia lại không giống nhau, chỉ có cái đầu tiên mới là phát huy vượt xa người thường, còn thừa mười ba cái còn lại thì có tốt có xấu.
Người ngoài cũng tranh luận không ngừng, có người nói A Ân tốt hơn, cũng có người nói Lạc Kiều tốt hơn.
Rốt cuộc có người hỏi: "Hoàng lão, ai thắng ai thua?"
~ Hết chương 8 ~

You Might Also Like

0 nhận xét: