tieuduocthe

Tiểu dược thê - Chương 9

08:00:00 Nàng Xám 0 Comments





Chương 9
Chuyển ngữ: Grey Phan
***
Hoàng lão thật sự là không đoán được hôm nay sẽ ngoài ý muốn như vậy.
Lạc Kiều điêu khắc không kém, đích xác là cũng có chút trời cho. Ngày đó ông ta nhận tiền, vốn còn tưởng rằng đây chỉ là một chuyện dệt hoa trên gấm, ngoài ra còn có thể được một cái ân huệ với Lạc gia. Nhưng tình huống hôm nay không đơn giản, nếu chỉ luận cái hạt điêu La Hán đầu tiên, thì trình độ của vị cô nương A Ân kia thật sự là cao siêu, hoàn toàn không phù hợp cái tuổi này của nàng. Song, mười mấy cái hạt điêu La Hán phía sau lại bình bình.
Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng đã lộ ra một tay, dĩ nhiên không thể khiến người khác bỏ qua. Nhiều cặp mắt nhìn như vậy a, sự phán định của ông ta trăm triệu không thể làm lỗi, nếu không sẽ làm cho người xem cười nhạo, nhất là Bắc phái phố bên kia như hổ rình mồi, ra một chút lầm lỗi thì Trương lão của Bắc phái có thể cười suốt cả một tháng.
Nhớ đến cái gương mặt mà ngay cả râu mép cũng viết lên hai chữ cay nghiệt của Trương lão, Hoàng lão ngưng thần, một lần nữa cầm hạt điêu của A Ân lên, tường tận tỉ mỉ nhìn.
... Cuối cùng.
Hoàng lão phát hiện khuyết điểm rõ ràng trên một cái hạt điêu La Hán của A Ân, trong lòng ông ta rốt cuộc nhẹ thở ra, Hoàng lão tằng hắng mấy cái, nhìn A Ân hỏi: "Ngươi học từ ai? Học khắc hạt đã mấy năm rồi?"
A Ân chau mày đáp: "Mấy năm trước ngẫu nhiên được cao nhân chỉ điểm, mới tập khắc hạt điêu."
Lời này vừa ra, người chung quanh không khỏi kinh ngạc.
Mấy năm, cư nhiên mới mấy năm, mà có được kỹ thuật thành thạo như vậy!
Hoàng lão hỏi ra suy nghĩ trong lòng mọi người: "Không biết là cao nhân phương nào?"
A Ân trả lời: "Cao nhân không muốn lộ ra tên họ, ta chỉ học được chút sơ sài từ cao nhân, điêu khắc thô bỉ, để cho Hoàng lão chê cười rồi."
Hồi đáp khiêm tốn có lễ, Hoàng lão không khỏi nhiều liếc nhìn nàng một cái, sau đó vuốt râu thở dài: "Hạt điêu La Hán đã sớm được mọi người hiểu rõ, mấu chốt nhất khi khắc La Hán chính là ở chỗ thần thái của mười tám La Hán đều khác nhau, cái hạt điêu thứ mười ba của ngươi lẫn lộn giữa La Hán Hoan Hỉ và La Hán Khai Tâm, hai người này tuy đều vui vẻ, nhưng mặt mày biểu đạt cũng là không giống nhau."
Hoàng lão đem hai cái hạt điêu La Hán của A Ân ra phía trước, để người chung quanh thấy càng rõ ràng.
"Hạt điêu La Hán kiêng kỵ nhất chính là tương tự. Luận kỹ thuật điêu khắc chỉnh thể, Lạc Kiều càng hơn một bậc; lại luận phong vận chỉnh thể, cũng thế. Lần đấu hạt chủ đề khắc hạt châu mười tám vị La Hán này, so chính là so chỉnh thể, bởi vậy ta chính thức tuyên bố người thắng là..."
Mặc dù đáp án rõ rành rành, nhưng giờ phút này chung quanh vẫn lặng ngắt như tờ giống lúc trước.
Ngay tại lúc này, một tiếng mở cửa vang lên, giữa khách sạn tĩnh lặng này âm thanh càng phá lệ vang dội. Không thiếu người vô ý thức theo tiếng mà nhìn qua. Ở trấn Hạt Điêu khách sạn này là tốt nhất, lầu hai chia thành hai nửa, một nửa làm phòng thượng hạng nghỉ ngơi, nửa còn lại là phòng bao dùng để ăn cơm.
Âm thanh này chính là từ phòng bao truyền tới.
Lang quân mặt trắng đem hai tay ỷ vào lan can lầu hai, đôi mày xéo hơi lộ ra vẻ cà lơ phất phơ, chỉ nghe hắn cười cợt nói: "Này, hạt điêu các ngươi đấu này có bán hay không?"
Hôm nay tâm tình của Lạc Kiều không tốt, nên cáu nói: "Không bán, không bán, cái gì cũng không bán. Ngươi là người nơi nào, sao dám quấy nhiễu chúng ta đấu hạt?"
Lang quân mặt trắng vẫn là mang theo vẻ cợt nhả cười đùa.
"Cũng không phải hỏi ngươi bán hay không, ngươi đáp cái gì? Ê, cô nương mặc áo màu trái hạnh kia, lang chủ nhà ta nhìn trúng hạt điêu La Hán của cô, mười lượng bạc bán không?" Lời này vừa ra, mọi người đều chấn kinh.
Mười... Mười lượng bạc?
Bọn họ không nghe lầm chứ? Trong trấn Hạt Điêu này, hạt điêu được đại sư có trình độ khắc hạt được công nhận khắc ra cũng bán không tới mười lượng bạc! Mọi người không khỏi nhìn về phía La Hán đầu tiên mà A Ân khắc ra, lúc trước chỉ nhìn thôi đã thấy kỹ thuật khắc vô cùng thâm hậu, chờ mài và đánh bóng xong hẳn là hạt điêu vô cùng tốt, bây giờ có mười lượng bạc phụ trợ, mặt mày nhởn nhơ tự tại của vị La Hán kia làm như đang lóe ra ánh vàng, ngay cả kỹ thuật khắc cũng trở nên tinh quý đến như thế.
Có người nhịn không được nhìn về phía A Ân, còn cho rằng sẽ nhìn thấy thần sắc mừng phát điên và chấn kinh ở trên mặt cô nương này, nào ngờ không có.
Nàng tiếp tục an an tĩnh tĩnh đứng ở chỗ ấy, mặt mày bình thản, không vui không buồn.
Chỉ nghe nàng ấm giọng nói: "Đa tạ quý nhân ưu ái, thường nói hạt tốt xứng với sự điêu khắc tốt, hạt điêu tốt có thể được chân chính thưởng thức, mới là ước nguyện ban đầu của người thân là kỹ giả khắc hạt như ta. A Ân còn có tự mình hiểu lấy, bây giờ tay nghề thô bỉ, không cách nào xứng đôi với sự ưu ái của quý nhân. Chờ ngay sau tay nghề ta tăng tiến, lúc ấy quý nhân vẫn muốn rủ lòng thương ót, A Ân sẽ phụng lên hạt điêu thượng hạng thích đáng nhất, giành được thưởng của quý nhân."
Nói xong, nàng cúi người thi lễ.
Lúc này, không thiếu ánh mắt của người chung quanh thêm vào tia khác thường khi nhìn A Ân.
Vị cô nương này thế mà lại có khí khái như vậy! Khí khái boong boong của kỹ giả khắc hạt điêu!
A Ân xoay người lại nói với Hoàng lão: "Lần đấu hạt này nhiều được Hoàng lão chỉ điểm, cũng từ trên người Lạc tam cô nương thu hoạch được rất nhiều, A Ân cảm kích khôn cùng." Nói xong nàng hơi hơi cúi người, nói tiếp: "Tài nghệ A Ân không bằng người, nguyện đổ chịu chua."
Nói xong, nàng liền muốn đi ra ngoài.
Lạc Kiều lập tức ngăn nàng lại, Lạc Kiều không ngốc, nếu thật sự làm cho A Ân ở bên ngoài dập đầu, thì thanh danh của Lạc Kiều nàng đây hướng nơi nào đặt. Vả lại A Ân cũng đã làm đủ mặt mũi, nên nàng nương theo mà xuống đài cũng không có quá gian nan, nàng nói: "Hoàng lão còn chưa tuyên bố."
Nói xong lập tức liếc mắt ra hiệu cho Hoàng lão.
Hoàng lão là người hiểu biết, lập tức nói: "Chỉnh thể của Lạc Kiều tuy thắng ngươi một bậc, nhưng ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, hạt điêu thử tay của ngươi khắc rất là tốt, luận theo cái hạt điêu này, là ngươi thắng một bậc. Đấu hạt trọng ở quá trình, kết quả là thứ yếu, hôm nay mọi người khó được gặp nhau ở đây, hai người các ngươi lại tự mình thắng riêng một bậc, nên phán ngang tay."
Vốn có vài người vì Lạc gia nên thiên vị Lạc Kiều, muốn lên tiếng nịnh bợ một phen, nhưng hôm nay thấy A Ân tuổi còn trẻ, lại không vì tiền tài mê hoặc, còn có một tấm lòng son khẩn thiết với hạt điêu khiến cho bọn họ tự nhiên mà sinh ra xấu hổ, nên cuối cùng không có bất kỳ dị nghị nào.
A Ân nói cảm ơn, sau đó thu dọn dụng cụ cùng La Hán, dưới ánh mắt nhìn theo của mọi người mà cùng Khương Tuyền trở về phòng.
Tuy là ngang tay, nhưng một ngày này, tên gọi của A Ân xem như triệt để phát hỏa ở trong trấn Hạt Điêu.
.
"Sao ngươi có thể lung tung dùng danh nghĩa của Hầu gia như thế?"
"Cái đầu ngốc không biết thông suốt nhà ngươi, ta có thể nói như vậy, tự nhiên là được Hầu gia ngầm đồng ý. Khó được có cô nương được Hầu gia nhìn bằng cặp mắt khác, mắt thấy nàng muốn thua, ta đi ra chống cái lưng cho nàng thì có sao?" Ngôn Thâm trừng Ngôn Mặc, nói được lẽ thẳng khí hùng.
Ngôn Mặc trực tiếp trả lời hắn: "Nàng rõ ràng không nhận ý tốt của ngươi."
Nhắc tới cái này, Ngôn Thầm liền thấy A Ân là một cái đầu gỗ, hắn nói: "Ngươi cũng như nàng, đầu óc đều là chết cũng không thông." Nói xong, đi qua bình phong hai mặt, liễm xuống ý cười cà lơ phất phơ, thấp giọng nói: "Hầu gia, Ân thị cùng Lạc Kiều thành ngang tay."
Thẩm Trường Đường "Ừ" một tiếng.
Ngôn Thâm nói: "Nếu lúc sau Ân thị phát huy được tốt chút, hôm nay Ân thị tất thắng." Ngôn Thâm bình thường không quá thích hạt điêu mà nhớ đến cảnh tượng A Ân khắc vị La Hán đầu tiên hôm nay thì cũng bị dọa nhảy dựng, thật sự là làm cho hắn chấn kinh, cái hạt đào bé xíu xiu kia, ở dưới mười ngón tay của nàng tựa như là sống lại. Hắn lấy làm tiếc nói: "Tiếc là về sau không tốt."
Thẩm Trường Đường bưng chén trà bằng sứ men xanh quấn hoa văn lên, khẽ ngửi, sau đó chậm rãi nói: "Nàng chính là không muốn đắc tội Lạc Kiều thôi."
Ngôn Thâm ngẩn ra.
Thẩm Trường Đường đặt chén trà xuống, từ từ nói: "Lạc Kiều động tay chân trên hạt đào, nàng phát hiện."
Ngôn Thâm nói: "Thật là một nha đầu nhát gan."
Ngôn Mặc nói: "Không phải nhát gan, lấy tình cảnh hiện tại của nàng, Lạc Kiều không phải là người mà nàng có thể đắc tội được." Ngôn Thâm lại nói: "Nơi nào không thể đắc tội? Có Hầu gia của chúng ta ở đây, người ở toàn Cung thành này nàng đều có thể đem ra chơi đùa. Hầu gia, canh giờ còn sớm, hiện tại thuộc hạ đi đem Ân thị kêu đến ra sao?"
Thẩm Trường Đường ngầm đồng ý.
Ngôn Thâm xoa xoa tay đi ra, hôm nay ở trong căn phòng bao rách nát này ở cả một ngày, chính là vì giây phút này. Một khắc chung sau, Ngôn Thâm trở về, mang theo một khuôn mặt trân trân nghẹn họng, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Bẩm báo Hầu gia, Ân... Ân thị đã đi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngôn Thâm liền hối hận đến nỗi nóng lòng muốn cắn bản thân một cái.
Nhìn bản thân làm việc mà coi, ở ngay dưới mí mắt của mình mà lại không thể đem người coi chừng cho tốt.
.
"Tỷ tỷ, vì sao chúng ta phải rời đi ngay trong đêm thế này? Phải chăng tỷ tỷ lo lắng tam cô nương Lạc gia ra tay với chúng ta?" Khương Tuyền có chút thở hồng hộc, vừa rồi cơ hồ là vừa trở về phòng, tỷ tỷ liền kêu nàng mang theo đồ đạc, lặng yên không một tiến động đi từ cửa sau của khách sạn ra ngoài, sau đó lập tức thuê một chiếc xe bò.
Giờ phút này hai người đang xóc nảy ở trên xe bò, A Ân mang tâm sự nặng nề, vẫn chưa nghe thấy lời nói của Khương Tuyền.
Khương Tuyền thấy thế, không khỏi càng thêm lo lắng.
Nàng nói tiếp: "Hôm nay tỷ tỷ rõ ràng chỉ dùng năm phần thực lực, đều cố ý thua nàng ta rồi, sao nàng ta còn âm hồn không tan? Chẳng lẽ thật muốn tỷ tỷ dập đầu với nàng ta hay sao? Tỷ tỷ nhưng mà không thể thật sự dập đầu với nàng ta đâu đó!"
Nói đến chỗ kích động, giọng nói của Khương Tuyền cất cao, kéo A Ân từ trong suy nghĩ trở về.
A Ân nói: "Trong óc A Tuyền muội nghĩ gì vậy, chuyện này không có quan hệ với Lạc Kiều, bây giờ nàng ấy sẽ không xuống tay với chúng ta, với lại cũng không dám xuống tay, nhiều người nhìn chòng chọc nha. Chỉ là chúng ta rời khỏi Nhà Hạt có chút lâu rồi, lại không đi về, sợ là sẽ bị cha mẹ phát hiện." Nàng lại an ủi Khương Tuyền, nói: "Hiện tại trong trấn Hạt Điêu đã biết được tên của ta, không lâu nữa chắc chắn có người tới mời ta khắc hạt, ta đã nhờ Phạm tiểu lang, nếu có người tới tìm ta, liền có Phạm tiểu lang truyền lời."
Khương Tuyền nghe thế, long mi cong lên cười nói: "Sau này không lo kế sinh nhai rồi, nói tới thì lúc này cũng còn may có lang quân mặt trắng nha. Hắn mở ra cái giá mười lượng bạc, sau này người tới mời tỷ tỷ khắc hạt cũng không dám ra giá thấp."
A Ân mỉm cười gật đầu, giấu đi sự lo lắng trong mắt.
Vì để khắc hạt cho tốt, từ nhỏ nàng đã ở bốn phương diện nhìn - ngửi - nghe - cảm luyện được phá lệ mẫn cảm, giọng nói của lang quân mặt trắng hôm nay nàng rõ ràng đã từng nghe qua, đó chính là người ngày đó ở trong rừng cây kêu "Hầu gia".
Nghĩ đến vị quý nhân kia, A Ân không khỏi rùng mình một cái.
Ra mười lượng bạc mua hạt điêu của nàng, chẳng lẽ đối mấy cái đạp của nàng ghi hận trong lòng? Nhưng trong chớp mắt nàng lại nghĩ, người có thân phận tôn quý như thế thì làm sao có tâm tư cùng nàng so đo chứ, nhất định là do đúng dịp, đúng dịp mà thôi.
.
"Hầu gia, muốn đuổi theo không?"
"Không cần." Con ngươi Thẩm Trường Đường nặng trĩu, "Thật là một nha đầu cẩn thận."
~ Hết chương 9 ~

You Might Also Like

0 nhận xét: